Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 325: Xem ra chúng ta đều đã đánh giá cao đối phương

Không ít người vẻ mặt hoảng sợ, dọa đến run một cái.
"Yêu thú!"
"Thật sự có, đi mau!"
Chưởng quỹ cũng lộ ra vẻ kinh dị, vội vàng ngậm miệng không nói, sợ cái miệng quạ đen này dẫn tới những thứ đáng sợ.
Toàn bộ thương đội đều đang tăng nhanh tốc độ đi đường.
Bỗng nhiên, Dương Phóng sinh ra cảm ứng, hai mắt liếc nhìn về đằng sau, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.
Không đúng!
Ngoại trừ yêu thú.
Đằng sau còn có gió mạnh yếu ớt truyền về từ đằng sau.
Đây là. . .
Có người?
. . .
Một ngôi miếu cổ tối tăm và đổ nát.
Mặc dù đổ nát, nhưng cũng may trước đó dường như có người từng nghỉ chân ở chỗ này, có dấu vết của những đống lửa khắp nơi trong các góc và ngoài sân.
Đại đường của ngôi miếu cổ cũng từng được người dọn dẹp.
Cỏ rất nhiều cỏ tranh được đặt ở trong góc.
Nghĩ đến có lẽ ai đó đã đi qua nơi này trước đó, vừa lúc nghỉ chân ở chỗ này.
Điều này sẽ giúp Dương Phóng và những người khác không phải dọn dẹp nhiều nữa.
Bóng đêm càng đậm.
Đống lửa bốc cháy phát ra tiếng củi bị đốt cháy lạch tạch lạch tạch.
Bên trong một góc.
Dương Phóng nhắm mắt khổ tu, Huyền Vũ Chân khí vận chuyển từng lần một trong cơ thể, mỗi một lần vận chuyển được một vòng đều sẽ mang đến một số điểm kinh nghiệm vô hình, khiến cho tu vi của hắn vững bước tiến lên.
Chỉ cần tu luyện thì hắn có thể nhìn thấy được sự tiến bộ của mình!
Đây chính là chỗ tốt mà bảng thông tin độ thành thạo mang tới.
Duy nhất không tốt chính là không có thuốc tắm dẫn đến tốc độ tu luyện sẽ rất chậm.
Chỉ cần tắm thuốc trong một canh giờ là sẽ để cho Huyền Vũ Chân công của hắn gia tăng thêm 100 điểm kinh nghiệm, mà tự mình khổ tu, cả ngày thế nhưng là khó khăn lắm mới phá trăm, cho nên cái nào tốt hơn tự nhiên không cần phải nhiều lời.
Huống hồ hắn lại không thể nguyên một ngày chỉ tu luyện Huyền Vũ Chân công.
Đồng dạng cũng phải dành thời gian để tu luyện võ kỹ tuyệt học loại tinh thần.
Vào lúc này.
Dương Phóng vừa vận chuyển chân khí vừa yên lặng cảm nhận hai cái Thần chủng trong cơ thể.
Ở khu vực nơi ngực của hắn, có hai đoàn điểm sáng kỳ dị nhàn nhạt lập lòe.
Một viên hiện ra màu tím sẫm, giống như một người tí hon đang ngồi xếp bằng, chính là Lôi âm.
Một viên hiện ra màu xanh sẫm, cũng là một người tí hon đang ngồi xếp bằng, chính là Phong luật.
Một Lôi một Phong, đối diện nhau cách xa.
"Người tí hon ..."
"Thật chẳng lẽ chính là một loại áp súc sinh mệnh?"
Dương Phóng thầm nghĩ.
Hắn đã từng hơn một lần cố gắng dùng tinh thần với ý đồ câu thông (liên hệ) với hai người tí hon này.
Chỉ tiếc là không có chút phản ứng nào.
Nhìn như người tí hon, nhưng thực ra giống hai bức tranh hơn.
Đối với các loại câu thông của hắn, hoàn toàn không có bất kỳ phản hồi nào
"Thôi, chỉ cần không có hại đối với ta thì không có gì phải kiêng kỵ cả ..."
Dương Phóng thầm nghĩ.
Xoát!
Hai mắt của hắn đột nhiên mở ra, giống như ánh sáng lại giống như tia chớp, nhìn về phía phương hướng đêm tối bên ngoài.
Không khí có độc!
"Ngạch. . ."
Đột nhiên, có người phát ra âm thanh quái dị, hai tay che lấy cái cổ, thân thể lảo đà lảo đảo, tròng mắt trợn lên một cái thì lập tức ngã nhào xuống đất, không động đậy.
Sau đó, những người khác ở bên trong ngôi miếu cổ này cũng thi nhau như vậy, biến sắc, vừa muốn đứng dậy thì chẳng mấy chốc từng người đã mất đi ý thức, như là say rượu say thuốc lào bổ nhào xuống đất.
Nội tâm Dương Phóng trầm xuống, đột nhiên phải ứng lại, cũng làm ra vẻ hôn mê, nằm ở một bên không động đậy.
Bóng đêm im ắng.
Chỉ có đống lửa cháy phát ra tiếng lốp bốp lốp bốp rõ ràng trong màn đêm tĩnh lặng.
Sau khoảng hơn mười mấy phút trôi qua.
Đột nhiên, một tràng tiếng cười khúc khích truyền đến từ bên ngoài, nhẹ nhàng trong trẻo.
"Hình như tất cả đều đổ hết rồi."
Tiếng cười nhẹ nhàng trong trẻo của Giang đường chủ vang lên, nói: "Độc Long yên của Hoàng sư huynh quả nhiên càng ngày càng mạnh."
"Giang sư muội quá khen, độc thuật mạnh hơn thật ra thì cũng chỉ là tiểu đạo mà thôi, Giang sư muội còn trẻ tuổi đã luyện Phi Tiên kiếm đế cảnh giới tầng thứ ba, đây mới là chuyện làm cho người hâm mộ."
Một người đàn ông bên cạnh nở ra nụ cười mỉm.
"Đi thôi, đi xem người mặc áo giáp kia một chút, để xem một chút xem đối phương có lợi hại như vậy hay không?"
Nữ tử thân thể nhỏ nhắn xinh xắn nở ra nụ cười tươi, đi vào bên trong ngôi miếu hoang.
Ngoài đội hình gồm hai nam và một nữ của bọn họ ra, bên cạnh còn có bốn người đàn ông khác.
Sau khi bốn người đàn ông kia vừa nhìn thấy tất cả mọi người đều đã ngã xuống đất thì tiến về phía ngôi miếu hoang trước, không nói lời nào, bọn họ dùng tay chộp lấy Dương Phóng, trực tiếp nhấc bổng Dương Phóng lên khỏi mặt đất.
"Đường chủ, xem ra chúng ta đều đã đánh giá cao đối phương rồi, vẫn là đi thôi!"
Một người trong đó mở miệng cười nói, thân thể tung người nhảy lên ra khỏi miếu hoang.
Xoát!
Lời vừa dứt, đôi mắt lạnh như tia chớp của Dương Phóng đột nhiên mở ra, nóng rực và bức người.
Đám người này chính là vì hắn mà chạy tới?
Vốn tưởng rằng là đám cướp đường chuyên hại người, không nghĩ tới mục tiêu lại là hắn.
Ầm ầm!
Một âm thanh đáng sợ phát ra, gần như vừa đối mặt, Dương Phóng lập tức thoát khỏi sự kịp kẹp của bốn người, song quyền tung ra, lực lượng cuồng bạo dũng mãnh, trong bộ giáp sắt đen nhánh dữ tợn ẩn chứa lực lượng kinh khủng, một chiêu song long nhập hải, lập tức hung hăng nện vào trên lồng ngực của hai người.
Ầm! Ầm!
Hai người điên cuồng phun ra một búng máu, xương ngực lõm vào, quần áo nổ tung, ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra, như là bị một con thú khổng lồ đụng phải vậy lập tức hung hăng bay ngược ra đằng sau, chết thảm ngay tại chỗ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận