Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 813 - Làm sao mà không tốt?



Chương 813 - Làm sao mà không tốt?




"Ngươi!"
Tròng mắt người kia co rụt lại, giật nảy cả mình.
Hắn không nghĩ ngợi chút nào, vội vàng nhanh chóng ra tay, nhưng ở vào thời điểm hai tay của hắn còn chưa đánh ra, bàn tay Dương Phóng sớm đã rơi vào trên ngực của đối phương.
Ầm!
Lại là một tiếng vang trầm đục, người này phọt ra máu tươi, lập tức bay ngược ra đằng sau.
Mặt ngoài nhìn không ra bất kỳ thương tích rõ ràng nào.
Thực ra nội tạng đã vỡ nát.
Dương Phóng thả thân thể Liễu Vân xuống, sắc mặt bình tĩnh, nói: "Đi lục soát hai cỗ thi thể kia đi."
Hắn xoay đầu lại, nhìn về phía Liễu Tiên Quyền cách đó không xa, thản nhiên nói: "Liễu Đan sư, lời vừa rồi của ngươi còn giữ lời chứ?"
Liễu Tiên Quyền và Liễu Vân sớm đã xem tới ngây người, vẻ mặt rung động, không thể tưởng tượng nổi.
Đặc biệt là Liễu Tiên Quyền.
Hắn thế nhưng là hiểu rõ sự kinh khủng của hai người vừa rồi hơn so với ai hết!
Nhưng bây giờ đảo mắt cái đã mất mạng!
Giờ phút này đối mặt với câu hỏi của Dương Phóng, hắn rùng mình một cái, vội vàng mở miệng: "Chắc chắn giữ lời, đúng rồi, đan dược ngươi muốn trước đó còn chưa luyện chế ra được, Tử Nguyên đan bây giờ mới luyện ra được năm viên, Hoàng Cực đan là bảy viên, còn lại thì còn cần thời gian."
"Chậm như vậy?"
Dương Phóng khẽ nhíu mày.
"Đã không chậm, không cần biết là Tử Linh đan hay là Hoàng Cực đan, tất cả đều rất khó luyện, rất tốn tâm thần, không cần ngươi đi tìm ai luyện chế đều giống như vậy, ta đã tăng tốc rồi."
Liễu Tiên Quyền vội vàng mở miệng, khó khăn đứng dậy khỏi mặt đất và lấy một viên thuốc bỏ vào trong miệng.
"Như vậy sao?"
Dương Phóng suy nghĩ, nói: "Vậy còn phải mất bao lâu mới có thể luyện toàn bộ thành đan."
"Một tháng, không, hai mươi ngày, nhiều nhất hai mươi ngày."
Liễu Tiên Quyền vội vàng trả lời.
Hắn vốn muốn nói một tháng, nhưng nghĩ đến Dương Phóng kinh khủng như vậy thì vẫn lập tức đổi giọng.
Nhỡ đâu gia hỏa này tức giận giết người như vậy hắn vẫn là không trốn được.
"Hai mươi ngày cũng được."
Dương Phóng gật đầu, nói: "Tuy nhiên ta không có thời gian ở chỗ này chờ ngươi hai mươi ngày, như vậy đi, ngươi đi với ta một chuyến, dù sao ngươi bây giờ cũng đang bị người truy sát, không nơi nào có thể đi, không bằng rời đi cùng ta, chuyện khác ta không cách nào cam đoan, nhưng an toàn cơ bản nhất định có thể cam đoan."
Hắn chuẩn bị hai ngày này hoàn toàn rời khỏi Kình Thiên vực.
"Đi theo ngươi?"
Liễu Tiên Quyền thay đổi sắc mặt, trong lòng lập tức bắt đầu thấp thỏm không yên, nói: "Vẫn thì thôi a? Ta còn có chỗ khác, có thể tự mình đi."
Hắn nghĩ tới khoảng thời gian trước đây bị Thiên Linh tháp khống chế, khi đó hắn ở Thiên Linh tháp chính là luyện đan ngày đêm, giống như cái xác không hồn, thời gian đó khổ không thể tả.
Hắn lo lắng Dương Phóng cũng sẽ nhốt hắn lại, bắt hắn luyện đan không ngừng nghỉ.
Cho nên bất kể như thế nào cũng không muốn đi cùng với Dương Phóng.
"Tự mình đi?"
Dương Phóng nhíu mày, nói: "Tự ngươi đi nhỡ đâu tiếp tục bị người đuổi giết lại làm mất thời gian, hơn nữa nếu như ngươi chết đi thì đan dược của ta nên làm cái gì?"
"Sẽ không, chỗ kia của ta cực kỳ bí ẩn, Thiên Linh tháp chắc chắn không phát hiện được, hơn nữa chỗ đó có đại trận bao quanh, cho dù bị phát hiện thì ta cũng có thể rời đi một cách dễ dàng."
Liễu Tiên Quyền nói.
Dương Phóng nhíu mày.
Thật vất vả mới gặp được một tên Đan sư như thế này, muốn luyện chế đan dược miễn phí cho mình gần ba năm, hắn cũng không hy vọng đối phương nửa đường chết yểu.
Nhưng nếu như cưỡng ép mang đi, chỉ sợ đối phương sẽ xuất công không xuất lực.
"Thiên Linh tháp là thế lực nào?"
Dương Phóng thuận miệng hỏi.
"Thiên Linh tháp không phải thế lực của Kình Thiên vực."
Liễu Tiên Quyền lộ ra vẻ đắng chát, nói: "Bọn họ đến từ Thiên Long vực, rất lâu trước đây ta chính là người của Thiên Linh tháp, chỉ có điều sau đó mới trốn được ra ngoài, ở bên trong Thiên Long vực, mặt ngoài có mấy thế lực cực kỳ khủng bố ra, một trong số đó chính là Thiên Linh tháp, mặc dù kém Thương Khung Thần cung, nhưng cũng kém không nhiều."
"Thật sao? Đã như vậy, vậy vì sao ngươi lại phải trốn khỏi Thiên Linh tháp?"
Dương Phóng hỏi thăm.
"Vì sao?"
Liễu Tiên Quyền cười khổ, nói: "Thiên Linh tháp có quy định nghiêm ngặt cực kỳ áp lực, bởi vì ta có chút thiên phú luyện đan, nên bị bọn họ một mực nhốt lại, trải qua mấy chục năm không có một ngày nghỉ ngơi, ta không thích cuộc sống như vậy lúc này mới liều lĩnh trốn ra ngoài, không nghĩ tới nhiều năm như vậy, dưới tình huống ta đã mai danh ẩn tích, vẫn là bị bọn họ tìm tới."
Hắn nhìn về phía Dương Phóng, lo lắng nói: "Đúng rồi, Tiêu huynh đệ, ngươi vừa mới giết người của Thiên Linh tháp, nếu như bọn họ truy cứu tới, chỉ sợ ngươi cũng khó có thể trốn thoát."
Dương Phóng cau mày lại.
Một lát sau, không nghĩ nhiều nữa.
Dù sao hắn lập tức muốn về Bạch Trạch vực, có năng lực cứ để cho bọn họ đến Bạch Trạch vực tìm đi.
"Nếu ngươi không bằng lòng đi theo ta, vậy thì để con của ngươi đi theo ta, Liễu Đan sư, ít nhất ta cũng phải có một cái dự phòng, ngươi nói đúng không?"
Dương Phóng nhìn về phía Liễu Tiên Quyền.
Liễu Tiên Quyền lập tức thay đổi sắc mặt.
Để con của hắn đi theo cùng?
Đây là muốn dùng con hắn tới áp chế hắn sao?
"Chuyện này không tốt lắm đâu?"
Hắn vội vàng mở miệng.
"Làm sao mà không tốt? Liễu Vân!"
Dương Phóng quay đầu gọi, giọng điệu bình tĩnh.
Liễu Vân đang lục soát thi thể nghe thấy tiếng gọi, vội vàng nhanh chóng chạy trở về.
"Tiêu tiên sinh."
Trên mặt hắn đầy vẻ lấy lòng.
"Ta và cha ngươi đã thương lượng rồi, cha ngươi muốn ở chỗ này tránh kẻ thù, ngươi đi theo ta, ta dẫn ngươi đến một nơi mới để tu luyện, ngươi cảm thấy thế nào?"
Dương Phóng mở miệng nói.
P/S: Ta thích nào ... chương 9



Bạn cần đăng nhập để bình luận