Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 884 - Thời gian lại sắp đến ...



Chương 884 - Thời gian lại sắp đến ...




"Lúc đó ở sau khi ngươi tiến vào hành lang thì còn có người nào khác hay không?"
Trình Thiên Dã hỏi thăm.
"Lúc đó ta chỉ thấy được Diệp Huyền và Bố Lỗ, về phần ở trước bọn họ còn có ai không ta cũng không biết, hay là ngươi đi hỏi bọn họ một chút xem."
Dương Phóng trả lời.
"Được, ngươi vất vả rồi, đúng rồi, thương thế của ngươi sao rồi?"
Trình Thiên Dã tiếp tục hỏi thăm.
"Đã tốt hơn rất nhiều, cũng không quan trọng."
Dương Phóng nói.
"Vậy là được rồi, sắp tới lần xuyên không tiếp theo rồi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt."
Trình Thiên Dã mở miệng nói.
"Biết, đa tạ đội trưởng."
"Ừm."
Hai người chẳng mấy chốc đã cúp điện thoại.
Trình Thiên Dã cau mày lại, trong lòng cuộn trào mãnh liệt, cũng không hoàn toàn tin tưởng Dương Phóng.
Lúc đó nhiều thành viên ưu tú đều hôn mê như vậy, vì sao Dương Phóng là tỉnh táo?
Điều này nói rõ Dương Phóng chắc chắn là đang che giấu thực lực!
Bởi vì người của thế giới bên kia mạnh, hiện thực mới có thể mạnh.
Nhưng vì cái gì mà hắn phải che giấu thực lực?
Dương Phóng cúp điện thoại, cau mày lại, đi lại trong phòng.
Trình Thiên Dã quả nhiên lại đã bắt đầu hoài nghi hắn.
Cứ như vậy xem ra, chuyện hắn bại lộ dường như chỉ là sớm muộn mà thôi.
Hiện tại hắn vẫn không thể buông lỏng.
Đột nhiên, chuông điện thoại di động vang lên lần nữa.
"Alo, Phương Đình."
"Dương đại phu, bây giờ ngươi đang làm gì đó? Hôm nay có thời gian rảnh hay không?"
Đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng của một nữ sinh.
Dương Phóng không còn gì để nói.
Tới.
Lại tới.
···
Nửa ngày sau.
Bên trong khu rừng rậm rạp ẩn nấp.
Công việc khảo cổ vẫn đang tiếp tục, khu vực nằm sâu hàng nghìn mét dưới lòng đất đã nhanh chóng được kết nối với nguồn điện chỉ trong vài ngày và nó được thắp sáng rực rỡ.
Hàng chục nhà khảo cổ học hàng đầu trong nước đang bận rộn ở đây, nghiêm túc kiểm kê phế tích trước mắt.
Nơi phế tích này quá cổ kính.
Giống như những văn tự trên cánh cổng đồng, không thuộc về bất kỳ một loại nào trong nhận biết của bọn họ.
Rất nhiều thứ đã trở nên đổ nát, nhưng dù vậy, giá trị cũng nghịch trời.
Ngay khi mặt trời vừa mới xuống núi.
Đột nhiên, các nhà khảo cổ học ở bên dưới đều sững sờ và lộ vẻ ngạc nhiên.
"Các ngươi ... các ngươi nghe thấy âm thanh gì không?"
Một nhà khảo cổ có tiếng nói trong đó vội vàng hỏi thăm.
Hắn tên là Chung Nhạc, được mọi người gọi là Chung lão, hắn là người có học thức cực cao trong những người ở đây, là một chuyên gia nghiên cứu về văn tự cổ.
"Thật giống ... thật giống như nghe thấy?"
Những người khác dỏng tai lên, thi nhau nghẹn ngào mở miệng.
Âm thanh này vô cùng mơ hồ.
Giống như nói chuyện với họ thông qua màn hình nào đó.
Nghe rất nhỏ, rất nhẹ.
Chuẩn bị xong chưa?
Chuẩn bị xong chưa?
Chuẩn bị xong chưa?
Âm thanh vang vọng bên tai hết lần này đến lần khác, vừa nhỏ vừa nhẹ đến mức nếu như không lắng nghe cẩn thận thì gần như không phân biệt ra.
"Tình huống như thế nào?"
Một thanh niên lộ vẻ ngạc nhiên.
Điều này là quá kỳ lạ.
Giờ phút này ở vào lòng đất sâu mấy ngàn mét, thế mà có âm thanh truyền đến?
"Nhanh, báo cáo!"
Chung lão vội vàng mở miệng.
···
Bên trong gian phòng.
Dương Phóng một thân mỏi mệt, cuối cùng cũng từ bên ngoài mà trở về.
Sau khi từ chối lời mời của Phương Đình, hắn cũng không rảnh rỗi, mà nhanh chóng tiến vào khu rừng gần đó, luyện võ trong rừng và mãi đến khi mặt trời lặn mới quay trở về.
"Thời gian lại sắp đến ..."
Dương Phóng mắt nhìn điện thoại.
18 giờ 20 phút.
Vẫn còn một giờ cuối cùng trước khi xuyên không.
Vừa đúng hắn có thể tắm rửa.
...
Tây Lăng tiểu trấn.
Bên trong gian phòng.
Dương Phóng lại mở hai mắt ra lần nữa, yên lặng nhìn về phía bảng thông tin trước mặt.
Trong số nhiều môn võ kỹ, lại thêm một môn được luyện đến viên mãn.
Vô Cực ấn viên mãn!
Sau đó chắc là nên luyện Âm Dương ấn.
Hắn ở tổng bộ Nguyên Linh giáo đạt được ba môn ấn pháp, Vô Cực ấn, Âm Dương ấn, Khai Thiên ấn, phân biệt đối ứng với tam đại thiên thê.
Lấy thực lực Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê của hắn, vừa đúng tu luyện Âm Dương ấn.
Âm Dương ấn có thể biến sinh thành tử, biến tử thành sinh, âm dương lưu chuyển không ngừng, là một loại pháp môn mượn lực đả lực, thậm chí có thể trực tiếp chuyển hóa lực công kích của người khác thành sinh khí, dùng để khôi phục bản thân.
Tuyệt đối là một loại pháp môn rất hữu ích.
Ngoài ra!
Kim Cương Hàng Ma khu nên được bắt đầu tu luyện càng sớm càng tốt!
Kim Cương Hàng Ma Khu là đạt được ở bên trong Khư Thần cung, không cần nghĩ cũng biết đẳng cấp của nó tuyệt đối phi phàm.
Nói không chừng còn có quan hệ với thần.
···
Màn đêm, vô cùng tối tăm.
Sương mù màu đen giống như một tấm chăn dày, bao trùm đỉnh đầu, mang theo một cỗ áp bức vô hình, khiến người ta hô hấp khó khăn.
Trong trấn hoàn toàn như trước đây, vẫn là tiếng bàn tán không ngừng nghỉ.
Từng quán rượu, quán trà, quán trọ, tất cả đều bu đầy các nhóm người, âm thanh oản tù tì, tiếng ồn ào, tiếng mắng to trở nên hỗn loạn.
Từng tên chưởng quỹ tất cả đều kiếm đầy bồn đầy bát, quả thực cười tới lệch cả miệng.
Bỗng nhiên!
Dương Phóng mở hai mắt ra lần nữa, cảm nhận được một chút sự khác thường.
Không đúng! Quá ngột ngạt.
Chẳng biết tại sao, khí tức đêm nay rất ngột ngạt, rất bức bách, khiến hắn có chút khó thở.
Giống như rất không bình thường.
"Chẳng lẽ trong núi có chuyện gì đó xảy ra rồi?"
Trước đó lúc hắn tiến vào trong núi, từng cảm nhận được loại khí tức bức bách đó.
Chỉ là loại khí tức bức bách này, lúc đó chỉ giới hạn ở gần Khư Thần cung, hắn cũng không quá để ý.
Nhưng bây giờ lại kéo dài đến trong trấn.
P/S: Ta thích nào ... chương 4



Bạn cần đăng nhập để bình luận