Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 386: Không, ta chỉ tin tưởng vào chính mình

Trong miếu đổ nát.
Dương Phóng tiếp tục lục lọi một vòng, nhặt hết toàn bộ những nén bạc bị bắn vương vãi ra trở về, nhét vào bên trong những rương khác, sau đó điều khiển xe ngựa, bắt đầu trở về.
Thật sớm ngày hôm sau.
Năm chiếc xe ngựa, tất cả đều đã được trở về tới mỏ bạc một cách yên ổn.
Tuy nhiên ở sau khi quay trở về, Dương Phóng thế nhưng là không có ý định vận chuyển tất cả số bạc này về tông môn, mà là tự mình khấu trừ hơn một vạn lượng.
Mỏ bạc trước đó thiếu đi tổng cộng bốn vạn tám ngàn lượng, số bạc hắn truy hồi còn muốn nhiều hơn một vạn lượng so với bốn vạn tám ngàn lượng trước đó, hơn một vạn lượng thêm ra tới này tự nhiên không cần nộp lên.
Giữa trưa.
Hắn phân phó đám người Mộc quản sự, Trương Đạt vận chuyển số bạc này chạy trở về tông môn.
Về phần số bạc còn lại thì được Dương Phóng cất vào bên trong rương, giấu ở nơi khác.
Vào lúc này tất cả tâm tư của hắn gần như đều đổ dồn về phía Hắc Bàn thành kia.
Vừa nghĩ tới bên Hắc Bàn thành kia sắp bán đấu giá Thiên Tinh Ngọc tủy, hắn lập tức không bình tĩnh được.
"Lỗ quản sự, sao ngươi lại tới đây? Hai ngày qua cảm giác như thế nào? Kịch độc trên người đã được hóa giải hay chưa?"
Bên trong gian phòng, Dương Phóng một mặt kinh ngạc nhìn vào Lỗ quản sự một mặt tái mét chủ động đi tới, mở miệng hỏi.
Lỗ quản sự thì vẻ mặt khó coi, mặt nhăn như đít gà nhìn vào mắt Dương Phóng.
Tên khốn kiếp này!
Hắn hận không thể xé nát khuôn mặt của tên Tiêu Phóng này.
Liên tục trong mấy ngày qua, hắn không chỉ một lần đi tìm người âm thầm hóa giải kịch độc trúng trên người.
Nhưng đều không ngoại lệ!
Tất cả thuốc giải độc đều được hắn ăn vào nhưng đều đau đến không muốn sống, vô cùng khó chịu, để hắn thiếu chút nữa thì chết thảm.
Thử qua mấy lần, hắn là không còn dám đi giải nữa.
"Tiêu quản sự, ngươi đến cùng cần gì mới bằng lòng cho ta thuốc giải?"
Lỗ quản sự đi thẳng vào vấn đề, nói với vẻ mặt âm trầm.
"Thật có lỗi, chuyện giải độc xem như xong."
Dương Phóng lập tức lắc đầu, bình tĩnh nói: "Hành vi trước đó của Lỗ quản sự thực sự đã khiến cho ta phải sợ hãi, nhỡ đâu cho ngươi thuốc giải độc rồi ngươi lại thừa cơ trả thù ta vậy chẳng phải ta chết cũng không biết chết như thế nào sao, cho nên vẫn là để lại một cái bảo hiểm thì tốt hơn, điểm này còn xin Lỗ quản sự cần phải yên tâm, chỉ cần ta sống một ngày, kịch độc tuyệt sẽ không phát tác!"
"Ngươi!"
Lỗ quản sự lộ ra vẻ mặt kinh sợ, cắn răng nói: "Tiêu quản sự, ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi cho ta thuốc giải độc, từ nay về sau ta tuyệt đối sẽ không trêu chọc ngươi một chút nào, chuyện trước đó xem như chưa từng xảy ra, từ nay về sau, mọi người chính là bằng hữu tốt, ta cũng sẽ nhờ tỷ của ta tìm chỗ tốt hơn để cho ngươi làm, ta có thể thề, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Không, ta chỉ tin tưởng vào chính mình."
Dương Phóng tiếp tục lắc đầu.
Đột nhiên hắn nở ra nụ cười mỉm, nhìn về phía Lỗ quản sự, nói: "Đúng rồi, Lỗ quản sự tới thật đúng lúc, ta muốn hỏi thăm ngươi một chút, tình huống đại khái ở Hắc Bàn thành, Lỗ quản sự có biết gì không?"
"Hắc Bàn thành? Ngươi nghe ngóng chuyện ở Hắc Bàn thành làm cái gì?"
Lỗ quản sự lộ ra vẻ mặt âm trầm.
"Không có gì, chỉ là một người bằng hữu của ta đúng lúc muốn đi tìm kế sinh nhai, cho nên tìm tới ta!"
Dương Phóng trả lời.
"Hừ."
Lỗ quản sự hừ lạnh một tiếng, nói: "Bên trong Hắc Bàn thành có chợ đen và nơi đấu giá lớn nhất ở bên trong Bạch Trạch vực, xuất hiện đủ các thể loại người, thế lực cực kỳ phức tạp, Liệt Diễm bang, Huyền Hải bang, Thiên Đạo minh đều có lưu cứ điểm ở nơi đó, sau đó chính là Quách gia, Diệp gia, Tần gia tam đại gia tộc cùng tồn tại, về phần những thế lực lớn nhỏ khác cũng có tới vài chục cái đi."
"Ồ? Thế Thần Vũ tông chúng ta ở có cứ điểm ở bên kia sao?"
Dương Phóng hỏi.
"Ngươi nói thật đúng là đúng, Thần Vũ tông quả thực không có cứ điểm ở bên đó."
Lỗ quản sự nói với giọng nói lạnh lùng.
"Đây là vì sao?"
"Còn có thể vì sao? Từng thành lập cứ điểm mấy lần vậy mà đều bị tổ chức Tà Đạo tiêu diệt, về sau cuối cùng không thành lập nữa."
Lỗ quản sự trả lời.
"Thì ra là thế."
Dương Phóng gật đầu.
Sau đó, hắn tiếp tục hỏi Lỗ quản sự về một số tình huống khác.
Lỗ quản sự vẻ mặt âm trầm, cho dù trong lòng tức giận không thôi, nhưng đối với những vấn đề mà Dương Phóng hỏi thì lại không thể không trả lời.
Nửa canh giờ sau.
Dương Phóng mới bưng trà tiễn khách.
Lỗ quản sự một mặt tái mét mà đứng dậy rời đi.
. . .
Đang lúc hoàng hôn.
Ở trên dòng sông Đông Giang mênh mông.
Một chiếc thuyền nhỏ theo dòng mà xuống, Dương Phóng sớm đã thay đổi một khuôn mặt khác, đầu đội mũ rộng vành, trên người mặc áo bào xanh, làm cách ăn mặc của một du hiệp bình thường, tiến về phía Hắc Bàn thành.
Từ Nam Sơn thành chạy tới Hắc Bàn thành, theo dòng mà xuôi thì có thể phải mất khoảng ba ngày.
Đến lúc đó về sau còn cần phải đi đường bộ thêm nửa ngày nữa.
Dương Phóng tính toán thô sơ giản lược về thời gian một cái, chờ chạy tới Hắc Bàn thạch, chắc là vừa đúng còn thừa khoảng nửa ngày.
Cho nên, về mặt thời gian là tới kịp.
Tuy nhiên lần này đi qua đó hắn cũng không có mang theo bao nhiêu tiền.
Tất cả tài phú cộng lại mới chỉ góp đủ một vạn năm ngàn lượng
So với bốn năm vạn lượng mà Diệt Tà minh chuẩn bị trước đó còn ít đến thương cảm.
Nhưng mặc kệ như thế nào, phần Thiên Tinh Ngọc tủy này hắn nhất định phải tranh thủ.
Ánh mắt Dương Phóng dần dần nheo lại, ánh sáng sâu thẳm.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận