Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 426: Trở lại Hắc Bàn thành

Một nhóm lớn võ sư lao vào bên trong bên trong sân của một nhà, triển khai đồ sát và loại bỏ.
Bốn phía không có bao nhiêu người, đều là hoảng sợ chạy trốn, từng người một nhanh chóng thu dọn sạp hàng chạy đi, chỉ sợ gặp phải khó khăn trắc trở.
Dương Phóng cau mày lại và tránh sang một bên, thiếu chút nữa thì bị đám đông đụng trúng.
Hắn ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy thấy một mớ hỗn độn cách đó không xa, chiến đấu bộc phát, ầm ầm rung động, ngay cả bức tường cũng bị người đánh nát.
Võ giả Từ gia hiển nhiên không cam lòng chờ chết, một tổ ong lao ra lập tức đại chiên với nanh vuốt của Thần Vũ tông.
Tuy nhiên theo một tên cao thủ Thập phẩm của Thần Vũ tông xuất thủ, chẳng mấy chốc gia chủ Từ gia đã bị bắt lại.
"Kim Cương viện các ngươi là vu oan hãm hại, sẽ gặp phải báo ứng!"
Gia chủ Từ gia lộ ra vẻ mặt thống khổ, mở miệng gào thét.
"Báo ứng? Trò cười, các ngươi cấu kết với tổ chức Tà Đạo, còn dám nói chúng ta sẽ gặp báo ứng, nào có loại đạo lý này?"
Một tên cao thủ Thập phẩm của Thần Vũ tông cầm đầu, trên mặt lộ ra vẻ uy nghiêm đáng sợ.
Ầm!
Hắn vỗ một chưởng vào trên trán của gia chủ Từ gia, khí kình bộc phát giống như đập dưa hấu vậy, lập tức vỗ chết.
"Cha!"
"Lão gia!"
Những người còn lại là một mảnh gào khóc.
"Giết tất cả đi!"
Tên cao thủ Thập phẩm cầm đầu của Thập Vũ tông phất tay lạnh giọng nói.
"Rõ!"
Phốc phốc phốc!
A!
Trên đường phố lập tức xảy ra một trận đồ sát đáng sợ.
Dương Phóng không nói một lời, sau khi nhìn thoáng qua thì lập tức quay người rời đi.
Tên cao thủ Thập phẩm kia của Thần Vũ tông đột nhiên ngẩng đầu, lập tức nhìn về phía phương hướng Dương Phóng, trong mắt lóe lên hàn quang, quát lớn một tiếng, "Dừng lại!"
Sưu!
Thân thể của hắn tung người nhảy lên, trực tiếp nhanh chóng lao về phía phương hướng Dương Phóng, năm ngón tay nhanh như chớp chụp lấy bả vai sau của Dương Phóng.
Ầm!
Trường kiếm của Dương Phóng xoay một cái, nhìn cũng không thèm nhìn, tính cả vỏ kiếm trực tiếp đâm vào trong lòng bàn tay cao thủ Thần Vũ tông kia, lực lượng kinh khủng làm cho đối phương biến sắc, phát ra tiếng kêu rên, thân thể lập tức bay ngược ra đằng sau, lập tức rơi vào nơi cách đó hơn mười mét, dần dần lùi lại, cánh tay nhói đau.
Những người khác tất cả đều giật nảy cả mình, thi nhau xông tới, nhanh chóng đỡ lấy vị cao thủ Thập phẩm kia.
"Ngươi là ai? Dám can đảm đối địch với Thần Vũ tông?"
Tên cao thủ Thập phẩm kia kinh sợ hét lớn, ôm chặt cánh tay phải nhìn về phía Dương Phóng.
"Lúc nào ta là địch với Thần Vũ tông rồi? Ta chỉ là đi ngang qua mà thôi, chẳng lẽ cũng phạm pháp rồi?"
Dương Phóng chậm rãi quay đầu lại, nói với giọng lạnh lùng.
"Làm càn, nếu không có tật vậy vì sao ngươi phải chạy? Ta thấy ngươi cũng là người của tổ chức Tà Đạo!"
Tên cao thủ Thập phẩm kia tức giận quát.
Dương Phóng ánh mắt lạnh lùng, không cần phải nhiều lời nữa, trực tiếp quay người rời đi.
Sắc mặt tên cao thủ Thập phẩm kia tái mét lại, cánh tay co quắp, gắt gao nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Dương Phóng.
Đáng chết!
Dám không thèm nhìn chính mình!
"Sư huynh, muốn báo cáo tông môn hay không?"
Một người bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
"Đi!"
Tên cao thủ Thập phẩm kia giữ chặt cánh tay của mình, oán hận rời đi.
. . .
Sau khi trở về.
Dương Phóng suy đi nghĩ lại, vẫn là quyết định đi tới Hắc Bàn thành để xem một lần nữa.
Bên trong Hắc Bàn thành có chợ đen và đấu giá hội lớn nhất Bạch Trạch vực, nơi đó chắc chắn có nhiều cơ hội hơn.
Thật ra nếu như lùi lại một bước, hắn còn có một lựa chọn.
Đó chính là trở về tông môn, nhờ Tống Thục Mai, để Tống Thục Mai đi tới Vân Ưng viện hỏi giúp mình một chút.
Chỉ là nếu như vậy, Dương Phóng rất có thể sẽ được sư tôn của mình sắp xếp cho hắn những nhiệm vụ khác.
Hiện tại hắn được điều tới trông coi mỏ bạc, sư tôn hắn trong thời gian ngắn còn sẽ không nhớ rằng có một đệ tử như hắn, nhưng một khi hắn dám đi dạo ở trước mặt Tống Kim Luân, vậy Tống Kim Luân chắc chắn sẽ thuận theo sắp xếp cho hắn.
Dù sao, hiện tại đang đúng lúc cần dùng người.
Dương Phóng nhìn mặt trời lặn ở phía xa, hạ quyết tâm, lập tức khởi hành lần nữa.
Cũng như trước đây, mặt sông cũng không được bình yên.
Những chiếc thuyền lớn tuần tra tới lui, một phương diện đang tìm kiếm một số người cố ý đi đường, một phương diện chính là phòng bị một số Ngư nhân mai phục.
Mặc dù những Ngư nhân kia đó đã rời khỏi Nam Sơn thành trong một thời gian ngắn, nhưng có trời mới biết bọn chúng có ngoi lên khỏi mặt nước chui vào thành lần nữa hay không.
Hai thành trì lớn trước đó bị bọn chúng chiếm cứ chính là ở dưới tình huống không có chút phòng bị nào đã bị bọn chúng chiếm lấy.
Hiện tại Nam Sơn thành tự nhiên không có khả năng lại ăn thua thiệt giống như vậy.
Ở bên trong thuyền có mái hiên.
Dương Phóng lặng lẽ ngồi xếp bằng, thuận theo dòng nước mà xuống.
...
Ba ngày sau.
Bên trong Hắc Bàn thành, vẫn là cảnh tượng phồn hoa dị thường.
Có vẻ như sự hỗn loạn bên ngoài không ảnh hưởng gì đến đây.
Tất cả các loại hình kinh doanh, có rất nhiều cửa hàng, có rất nhiều người và có những tiếng la hét vang lên không ngừng.
"Bánh nướng!"
"Thịt tẩm bột rán!"
Đa số người ra vào đường phố đều có khuôn mặt thoải mái, ung dung tự tại, không nhìn ra bất kỳ vẻ lo lắng nào, thậm chí phần lớn người đều là võ giả, mỗi người đều có được thực lực không tầm thường.
Cửa hàng sắt Trương Ký.
Chiếm diện tích rộng lớn, ước chừng khoảng hơn ba trăm mét vuông.
Mặt đất bị nén lại, các loại quặng chất đống lộn xộn, dòng người ra vào tới đây mua binh khí khiến nơi này trở nên vô cùng sôi động trong toàn bộ Hắc Bàn thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận