Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 393: Tranh cướp Thiên Tinh Ngọc tủy

Đêm khuya vắng người.
Không có ngôi sao nào trên bầu trời ngoại trừ một mặt trăng hình lưỡi liềm.
Một chút ánh trăng rọi xuống khiến cho Hắc Bàn thành trông cũng không tính là quá mức rõ ràng.
Có một loại cảm giác mông lung và tối mờ thần bí.
Ở bên trong cái cảnh mông lung và tối mờ này, không có sự bình yên nào cả.
Từng bóng người mặc bộ đồ đen che mặt, tốc độ cực nhanh, lướt qua trên khắp các công trình kiến trúc, lao về phía viện tử trước mặt, giống như có được mục đích gì đó.
Trong đó, ở trên một công trình kiến trúc tương đối cao.
Dương Phóng thân hình vạm vỡ, bờ vai rộng, cánh tay bao bọc chắc chắn, mặc lên trên người một bộ giáp nặng màu đen, chỉ để lộ một đôi mắt lạnh lùng ra bên ngoài, cả người bị bao bọc đến cực kỳ chặt chẽ.
Một đôi mắt lẳng lặng nhìn về phía viện tử cách đó không xa.
. . .
Trong sân
Thi thể ngang dọc.
Mùi máu tanh nồng nặc.
Trần Thiên Nghĩa trên người mặc một chiếc trường bào màu xanh lam, sắc mặt bình tĩnh, trong tay cầm một thanh trường kiếm có đường vân, lặng lẽ chờ đợi ở trong sân.
Trước mặt hắn có tới bảy tám bộ thi thể nằm ngổn ngang.
Trường kiếm nhuốm máu phát ra âm thanh tí tách tí tách.
"Tuấn nhi, lấy Thiên Tinh Ngọc tủy ra, bây giờ ăn vào ngay lập tức."
Trần Thiên Nghĩ mở miệng nói với giọng điệu bình tĩnh.
"Bây giờ ăn luôn sao?"
Một nam thanh niên đứng ở sau lưng hắn kinh ngạc nhìn về phía Trần Thiên Nghĩa.
"Đúng vậy, ăn vào sớm một chút cũng tốt cắt đứt sự nhớ thương của một số người, nếu không cứ giữ trên người sẽ chỉ khiến cho một số người luôn luôn nghĩ đến."
Trần Thiên Nghĩa vừa nói, vừa dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát bốn phía xung quanh, đột nhiên vung trường kiếm theo chiều ngang, lập tức đâm vào phía góc trên bên phải.
Đinh!
Keng keng keng keng!
Bốn, năm cây kim thép (cương châm) nhỏ bé được trường kiếm của hắn ngăn cản, tia lửa bắn lên tung tóe từng mảnh rồi bay ngược ra bên ngoài.
"Vâng, Tam thúc!"
Nam thanh niên kia thấy vậy lập tức gật đầu, từ trong người lấy ra bình ngọc màu trắng, chuẩn bị mở cái nắp ra.
"Hắc hắc!"
Đột nhiên, một tràng cười quái dị vang lên.
Sưu!
Ở góc tường, một bóng người đen kịt giống như bóng ma, mang theo khí tức cường đại với tốc độ không thể tin được, đột nhiên lướt đến, miệng thì phát ra tiếng hét, lao thẳng về phía thân thể của nam thanh niên.
"Thiên Tinh Ngọc tủy mới là quan trọng nhất, vẫn là để lão phu tới giữ cho ngươi đi!"
Phần phật!
Gần như một bóng đen lóe lên, thân hình đã lao thẳng tới thanh niên, một bàn tay to nhanh như chớp chộp về phía bình ngọc màu trắng.
"Siêu phẩm!"
Trần Thiên Nghĩa ánh mắt trầm xuống.
Thế mà thực sự có cao thủ Siêu phẩm tới cướp sao?
Keng!
Trường kiếm trong tay của hắn rung lên, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo sáng ngời, mang theo khí thế cường hãn mà bá đạo, rất nhanh trực tiếp bao phủ về phía bóng đen kia.
Bóng người màu đen ánh mắt trở nên lạnh lùng, không thể tiếp tục chộp về phía nam thanh niên kia, thân thể đột nhiên lượn vòng cái, nhanh chóng đánh về phía Trần Thiên Nghĩa, mười ngón tay như hóa thành móng vuốt sắc bén, mang theo lực lượng cường đại mà hung hãn, chân khí bùng nổ, khoảng trống mơ hồ nhanh chóng chộp về phía thân thể Trần Thiên Nghĩa.
Phanh phanh phanh phanh!
Hai bên trong nháy mắt lao vào đánh nhau.
Cùng lúc đó, những bóng người mặc bộ đồ đen bịt mặt nhảy qua từ đầu tường bốn phương tám hướng, trong mắt hiện lên tia lạnh lùng, lộ ra một tia cười lạnh, thân thể đột nhiên nhảy ra, lao thẳng về phía người đang đánh nhau trong viện.
Nam thanh niên kinh hãi trong lòng, không kịp lo ăn Thiên Tinh ngọc tủy, quát lớn một tiếng, rút trường kiếm ra, sau đó cùng người bên cạnh mình cùng nhau giết về phía đám người mặc bộ đồ đen bịt mặt.
Cả sân trong phút chốc trở nên hỗn loạn.
Sưu! Sưu! Sưu!
Bỗng nhiên!
Cách đó không xa, mấy bóng người cao lớn liên tục lướt dọc mà tới, đang lao tới thật nhanh, chẳng mấy chốc đã đáp xuống đầu tường, trên mặt nở ra nụ cười lạnh lùng, nhìn về phía hỗn loạn trong sân.
"Xem ra chúng ta tới là vừa đúng lúc, Thiên Tinh Ngọc tủy còn chưa có bị ăn vào!"
Người mặc bộ đồ đen bịt mặt cầm đầu nói.
Sưu!
Thân thể của hắn đột nhiên nhảy ra, nhanh như chớp, mang theo một cỗ khí thế cường đại mà sắc bén, lao thẳng về phía đám người Trần gia trong sân.
Trần Tuấn người đang liều mạng ứng phó với đám người mặc bộ đồ đen lao vào trước đó, vẻ mặt kinh hãi, nhanh chóng quay đầu lại.
Lại là Siêu phẩm?
"Tam thúc!"
Hắn lập tức mở miệng hô lên.
"Làm càn!"
Trần Thiên Nghĩa giận dữ quát lớn một tiếng, nhanh chóng thoát khỏi đối thủ, thân hình đột nhiên quay lại, một cỗ khí tức mạnh mẽ và hung hãn bộc phát ra, trường kiếm trong tay trực tiếp chém thẳng về phía người mặc bộ đồ đen vừa mới nhào tới.
Người mặc bộ đồ đen kia hai tay đánh ra, lập tức đánh ra từng đạo khí kình xoắn ốc, xoay tròn liên tục tạo ra những vòng xoáy quỷ dị, bao phủ về phía trường kiếm của Trần Thiên Nghĩa, dùng hết sức kéo trường kiếm của Trần Thiên Nghĩa, khiến cho kiếm pháp của Trần Thiên Nghĩa không cách nào thi triển được hoàn mỹ, trường kiếm vừa lên liền bị lớp lớp khí kình xoắn ốc bao phủ giống như rơi vào vũng lầy, khó mà tự mình thoát ra.
"Hắc Uyên kình!"
Trần Thiên Nghĩa kinh sợ trong lòng, quát: "Ngươi là ai?!"
Người áo đen kia không nói một lời, trong mắt hiển hiển ý cười lạnh, bàn tay vươn ra, tiếp tục vỗ về phía thân thể của Trần Thiên Nghĩa.
Cùng lúc đó, người mặc bộ đồ đen xuất hiện đợt thứ nhất trước đó lại cười lạnh một tiếng, sau khi thoát khỏi Trần Thiên Nghĩa, đột nhiên tăng thêm tốc độ cấp tốc lao về phía phương hướng của Trần Tuấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận