Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 59: Cảnh sát bối rối

Hơn nữa, vì an toàn, một số người trong nhóm đã sớm bắt đầu xây dựng một cái nhóm mới, trực tiếp rời khỏi nhóm trước đó, Dương Phóng đương nhiên cũng gia nhập nhóm mới, ở trong nhóm mới mọi người chẳng mấy chốc đã thống nhất cách giải quyết vấn đề, dùng để ứng phó với cảnh sát.
Đúng như dự đoán, vào buổi chiều, một nhóm cảnh sát đã đến bệnh viện tâm thần.
Một người trong số đó chính là Trương Minh Minh người bạn học cùng thời cấp ba với mình.
Ngoài hắn ra còn có mấy tên cảnh sát thân người cao to chưa gặp bao giờ, trông rất khỏe khoắn, mặt mày cương nghị, vừa nhìn đã biết chắc là đã luyện tập qua một số loại hình tán đả.
Sau khi Trương Minh Minh nhìn thấy Dương Phóng, lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nói lời khuyên nhủ, "Tiểu Phóng, gần đây đã xảy ra một vụ án mạng, ngươi có thể cho chúng ta biết lý do tại sao ngươi muốn chuyển tiền cho một nam sinh viên đại học tên Vương Đông Lai không? Theo như ta được biết, ngươi và hắn đều không quen nhau a?"
"A, là hắn sao, ta đã gặp hắn trước đây trong trò chơi, gia cảnh hắn luôn ở trong tình trạng tồi tệ, lần trước nói người nhà hắn bị bệnh nặng, ta nhất thời mềm lòng nên đã cho hắn vay một chút tiền."
Dương Phóng bình tĩnh trả lời.
"Cho hắn vay một chút tiền?"
Khóe miệng Trương Minh Minh giật giật.
Kia là vay một chút thôi sao?
Kia là trực tiếp chuyển mười mấy vạn a!
Xem như ta vay tiền của ngươi, ngươi có thể cho ta vay tới mười mấy vạn sao?
"Tiểu Phóng, ngươi bây giờ thẳng thắn thì sẽ được khoan hồng, mọi chuyện vẫn còn có cơ hội, tuyệt đối không nên tiếp tục che giấu thêm nữa, nếu không chế tài pháp luật sớm muộn cùng sẽ rơi vào trên đầu của ngươi."
Trương Minh Minh nghiêm túc mà nói.
"Những gì ta nói là thật, thật không có giấu giếm cái gì."
Dương Phóng cười khổ.
"Lấy máu của hắn!"
Một tên cảnh sát bên cạnh lạnh lùng nói.
Chỉ cần sử dụng hàng cấm, lấy máu thì nhất định có thể xét nghiệm ra.
Các y tá trẻ tuổi giật mình trong lòng, ngạc nhiên nhìn về phía Dương Phóng, nhưng vẫn đi tới.
Dương Phóng sắc mặt thẳng thắn, không có bất kỳ biểu hiện lo lắng nào, duỗi hai tay ra, bình tĩnh tự nhiên, để cho một vài y tá tiến hành lấy máu.
Xét nghiệm máu chừng nửa canh giờ đã cho ra kết quả.
Sau khi mấy tên cảnh sát xem xong thì lập tức nhíu mày.
Kết quả biểu hiện mọi thứ đều bình thường.
Trong suốt một ngày, bọn họ điều tra hơn chục người đã chuyển tiền cho Vương Đông Lai, sau khi lấy máu từng người một, bọn họ phát hiện tất cả đều bình thường.
Lúc này các cảnh sát đã hoàn toàn bối rối.
Chẳng lẽ Vương Đông Lai không phải người bán hàng cấm sao?
Vậy tại sao lại có nhiều người chuyển tiền cho hắn ta như vậy?
Thật là muốn xem bệnh cho cha mẹ của hắn?
"Không sao chứ?"
Dương Phóng mỉm cười.
"Anh bạn trẻ, ngươi tốt xấu gì cũng là một bác sĩ, có một tương lai tươi sáng, tuyệt đối không nên đi vào con đường phạm pháp làm rối loạn kỷ cương, hiện tại khắp nơi đều có giám sát, nếu không muốn người biết thì trừ khi mình không làm!"
Một tên cảnh sát nhìn thật sâu về phía Dương Phóng.
"Cảnh sát yên tâm, ta luôn luôn tuân thủ pháp luật, chưa từng phạm pháp làm rối loạn kỷ cương."
Dương Phóng nghiêm túc nói.
"Ừm."
Mấy tên cảnh sát gật đầu, quay người và rời đi mang theo sự nghi ngờ.
"Tiểu Phóng, lần này thật xin lỗi, chỉ là điều tra vụ án, hi vọng ngươi thông cảm cho ta."
Trương Minh Minh cũng một mặt phức tạp vỗ vào bả vai của Dương Phóng.
"Không có việc gì."
Dương Phóng mỉm cười nói.
Tuy nhiên chuyện này cũng cho hắn một lời cảnh báo.
Hắn đang suy nghĩ xem có nên tiếp tục giao dịch với những người trong nhóm hay không.
Sao kê ngân hàng là rất dễ dàng điều tra ra.
Ngay cả chuyển khoản uy tín thì cũng không có tính an toàn.
Thế giới hiện thực không giống với thế giới bên kia, trật tự và luật pháp ở đây đều đã được hoàn thiện, bất kỳ sơ suất nào cũng có thể thu hút sự chú ý của cảnh sát.
. . .
Khi cảnh sát rời đi, một nhóm y tá trẻ trong khoa lại bắt đầu nhỏ giọng thảo luận, nhìn về phía Dương Phóng với ánh mắt kỳ lạ.
"Bác sĩ Dương, bình thường ngươi cũng rất thông minh, ngươi chắc là sẽ không bị lừa qua điện thoại chứ?"
Một y tá bật cười hỏi.
"Đừng lo lắng, yên tâm đi, chuyện đó sẽ không xảy ra."
Dương Phóng cười nói.
"Thế nhưng là Vương Đông Lai kia đã chết rồi, hắn sẽ trả lại tiền cho ngươi như thế nào? Đây chính là mười mấy vạn a."
Y tá kia tiếp tục hỏi.
"Đúng vậy, nếu như có người vay ta mười mấy vạn mà không chịu trả, như vậy mỗi ngày ta chắc chắn đều sẽ ngủ không được, muốn tự tử cũng có."
Một ý tá khác nói.
"Chắc hẳn không khoa trương tới như vậy chứ, dù sao cảnh sát sẽ sắp xếp, cùng lắm thì cha mẹ của hắn trả là được rồi."
Dương Phóng qua loa một câu.
Có trả hay không cũng đã không quan trọng.
Số tiền này là do hắn ta bỏ ra để mua đồ ở chỗ của Vương Đông Lai, mặc dù có hiềm nghi bị hắn hố, nhưng là người chết rồi thì sổ sách cũng tiêu tan, đâu còn chuyện trả tiền lại.
Cho nên hắn căn bản không bao giờ mong đợi bên kia sẽ trả lại tiền.
Sau đó, Dương Phóng bắt đầu tiếp tục làm việc.
Lại mấy ngày nữa trôi qua.
Những ngày này trở nên rất yên bình.
Cảnh sát vẫn còn đang tiếp tục điều tra, cố gắng tìm ra một số manh mối để lại, nhưng thật không may, sau khi liên tục điều tra hơn 60 người đã chuyển tiền cho Vương Đông Lai, bọn họ đều không phát hiện ra cái gì cả.
Ở sau khi xét nghiệm máu, xét nghiệm nước tiểu, tất cả các kết quả đều biểu hiện bình thường.
Cuối cùng, cảnh sát chỉ có thể nghi ngờ rằng Vương Đông Lai đã phạm tội lừa đảo viễn thông.
Số tiền này của hắn đều là hắn lừa của những người khác mà có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận