Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 493: Ngươi có muốn đảm nhiệm tông chủ mới của Thần Vũ tông hay không?

Tống Kim Luân nói ra:
"Chỗ đó địa thế phức tạp, dễ thủ khó công, mặc dù đã từng được Thần Vũ tông phóng hỏa đốt cháy, tuy nhiên đã nhiều năm như vậy, sớm đã khôi phục lại lần nữa, ẩn nấp trong đó tuyệt đối không thành vấn đề!"
"Được, nếu như vậy, vậy chúng ta có thể đi qua!"
"Đúng vậy Tống viện chủ, chúng ta bằng lòng cùng với ngươi đi qua đó."
"Cầu Tống viện chủ dẫn đường."
. . .
Ở trong lúc mọi người đang vui mừng, đột nhiên Tống Kim Luân ngẩng đầu lên, nhìn về phía nơi xa, trầm giọng nói, "Bằng hữu ngoài cửa, đã tới sao không tiến đến gặp một lần?"
Kẹt kẹt!
Cửa phòng được đẩy ra.
Dương Phóng nhanh chân đi vào, trên người mặc áo bào xanh, tóc đen bù xù, thân thể cực kỳ khôi ngô, trên người tràn ngập một cỗ khí tức vô hình, khớp xương rộng lớn.
"Sư tôn!"
Sắc mặt hắn bình tĩnh, nhìn về phía Tống Kim Luân.
Tống Kim Luân lập tức trầm mặc, không nói một lời.
Các đệ tử tất cả đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lộ ra vẻ mừng rỡ.
"Tiêu sư huynh!"
"Tiêu sư huynh, ngươi đã đến!"
Bọn họ nhanh chóng nghênh đón, trong lòng kích động.
...
Hai ngày sau.
Trong núi sâu.
Ngọn núi nhấp nhô hùng vĩ, giống như một con rồng khổng lồ quấn quanh đây, quấn một vòng rồi lại một vòng.
Khu vực xung quanh bị bao phủ bởi sương mù, trúc mộc mọc thành bụi, trong không khí mang theo mấy phần ý lạnh khó tả.
Ngay cả trong ánh sáng ban ngày, cũng có một loại cảm giác ảm đạm.
Chỉ thấy những phế tích trước mắt xuất hiện dày đặc, không biết chúng đã tồn tại bao lâu, một số phế tích đã bị chôn vùi trong đất, một phần khác cũng bị rêu xanh bao phủ, các bức tượng bị phá vỡ vương vãi khắp mặt đất.
"Nơi này chính là nơi đã từng là tổng bộ của Dạ Thần giáo?"
Dương Phóng nhíu mày, quan sát xung quanh.
Cùng nhau đi tới, quả thực không dễ dàng.
Riêng khu vực sương mù dày đặc kéo hơn mười dặm đường.
Nếu không phải có Tống Kim Luân dẫn đường thì chỉ sợ người bình thường thật đúng là không tìm được nơi này.
"Dạ Thần giáo đã từng huy hoàng một thời, cưc kỳ hưng thịnh, đáng tiếc, chung quy vẫn là bụi về với bụi, đất về với đất."
Tống Kim Luân than nhẹ một tiếng, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoay một bức tượng màu đỏ sẫm.
Bức tượng là một vị thần chưa từng thấy trước đây.
Đôi mắt kỳ lạ và có khoảng cách rộng, rất khác với người bình thường.
Dương Phóng gật đầu, hỏi: "Vậy kế tiếp sư tôn dự định làm cái gì? Là muốn trốn ở nơi này vĩnh viễn, hay là còn có dự định khác?"
"Ta chuẩn bị trùng kiến Thần Vũ tông!"
Tống Kim Luân trả lời.
"Trùng kiến Thần Vũ tông?"
Dương Phóng nhướng mày, nói: "Chuyện này chỉ sợ không quá dễ dàng đi, ba vị Viện chủ Thần Vũ tông làm phản, một vị Viện chủ thì chạy trốn, còn có hai vị Viện chủ không biết tung tích, muốn trùng kiến không phải dễ dàng như vậy, hơn nữa tổ chức Tà Đạo và Ngư nhân sẽ không cho chúng ta cơ hội."
"Biết!"
Tống Kim Luân vẻ mặt bình tĩnh, nói: "Nhưng chuyện do người làm, ta cần cho những người sống sót một lời giải thích!"
Dương Phóng gật đầu nói: "Được a, đã sư tôn muốn là được, việc ăn uống ta sẽ sắp xếp."
"Tiêu Phóng, ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi có muốn đảm nhiệm tông chủ mới của Thần Vũ tông hay không?"
Bỗng nhiên, Tông Kim Luân xoay đầu lại, nhìn thẳng vào Dương Phóng.
"Ta?"
Dương Phóng vẻ mặt ngưng trọng.
"Đúng vậy."
Tống Kim Luân mở miệng, "Bản thân ta bị trọng thương, khó mà lành lại, Thục Mai, Viện Viện thì tu vi khá thấp, không cách nào đảm đương được, trước mắt trong mọi người chỉ có ngươi có loại thực lực này, không biết ngươi có bằng lòng không?"
Dương Phóng không nói một lời, trong đầu lập tức bắt đầu nhanh chóng cân nhắc giữa lợi và hại.
Một đám đệ tử Thần Vũ tông ở xung quanh cũng cùng nhau nhìn về phía Dương Phóng và khuôn mặt của họ thay đổi.
Tống viện chủ thế mà đưa ra đề nghị như vậy?
Tuy nhiên!
Vừa nghĩ tới loại thực lực đáng sợ kia của Dương Phóng, bọn họ lại cảm thấy hoàn toàn có thể.
Hiện tại họ đang rất cần một người có thể đứng ra làm trụ cột tới chủ trì đại cục.
Nếu không, cho dù trốn ở chỗ này lại có mấy người có thể sống yên ổn?
Tất cả mọi người rất hy vọng Dương Phóng có thể đồng ý.
Một lát sau.
Dương Phóng khẽ lắc đầu, "Sư tôn, tha thứ ta nói thẳng, hiện tại nghĩ đến những chuyện này còn quá sớm, thương thế của ngươi tuy rằng không thể hoàn toàn chữa khỏi, nhưng giữ ở cảnh giới Siêu phẩm đệ nhị quan là không thành vấn đề, nào có đạo lý vượt quá chức phận người khác? Chuyện này vẫn là tạm thời gác lại đi, trước chờ chúng ta hoàn toàn vượt qua cửa này rồi mới quyết định!"
Tống Kim Luân hơi trầm mặc, nhìn về phía Dương Phóng một lần nữa.
Dương Phóng thế mà từ chối?
Hắn trà trộn vào Thần Vũ tông đến cùng là vì cái gì?
"Cũng được, ngươi bây giờ chưa muốn, ta cũng không miễn cưỡng ngươi."
Tống Kim Luân than nhẹ.
Dương Phóng nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Chúng ta có đông người, phương diện ăn uống nhất định phải đặt lên hàng đầu, việc này không nên chậm trễ, ta bây ra ra ngoài kiếm một chút thức ăn, về phần những thứ khác, đến tiếp sau lại dần dần nghĩ biện pháp."
"Ngươi trên đường cẩn thận."
Tống Kim Luân nói.
"Yên tâm."
Dương Phóng nở ra nụ cười mỉm, tung người nhảy lên, lao về phía bên ngoài.
Được Tống Kim Luân dẫn đường đi một lần, hắn cũng đã ghi nhớ hoàn toàn.
Dọc đường đi, khí tức Túy Hồn hương sớm đã nhiễm vào trên núi đá và cây cối.
Sau này muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
Xoát xoát xoát!
Thân ảnh lóe lên, thân thể Dương Phóng nhanh chóng biến mất.
Ánh mắt của hắn trở nên kiên định, nhìn về phía nơi xa.
Trước mắt còn có một chuyện đang chờ đợi hắn.
Đó chính là Thần chủng ...
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận