Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 861 - Khư Thần cung mở



Chương 861 - Khư Thần cung mở




Mọi người trong trấn đều ngạc nhiên và hỏi về kết quả cụ thể của trận chiến.
Trong một tháng qua, nếu như ai có đanh tiếng thịnh nhất, không thể nghi ngờ chính là Thánh Phạn Thiên của Thương Khung Thần cung và Diệp Thiên Kỳ nghĩa tử thần bí của vị Hoàng đế kia.
Hai người đều có tu vi Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê, lại nắm giữ lực lượng lĩnh vực đặc biệt.
Sau này tiến vào Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê là chuyện chắc chắn.
Ngoại trừ vị Hoàng đế sâu không lường được kia, hai người này tuyệt đối đã là cao thủ mạnh nhất bên trong Kình Thiên vực!
"Hai người giao thủ tạo ra động tĩnh quá lớn, khí tức va chạm gạt tất cả mọi người ra khỏi, để cho người ta hoàn toàn không thấy rõ được tình huống trong đó!"
"Thánh Phạn Thiên, Diệp Thiên Kỳ, tất cả đều thực sự đáng sợ, đây mới thực sự là người tiếp cận với thần."
"Các ngươi nói người thiếp giáp trước đó nếu như còn ở đây, có phải là đối thủ của hai người này hay không?"
"Khó nói, người thiết giáp kia có mạnh đến đâu đi nữa thì cũng không thể nào là đối thủ của Thánh Phạn Thiên, nghe nói Thánh Phạn Thiên từng ngồi bất động là có thể giết chết cao thủ Thánh Linh cảnh!"
"Không sai, thật ra thì đó là lực lượng của một loại lĩnh vực, có được lĩnh vực, coi như được tính là một nửa cao thủ Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê."
"Theo cách nhìn của ta thì khác, Tử Thiên Hùng trước đó dung hợp bản nguyên Tà Thần, gần như bất tử bất diệt vậy mà vẫn bị một chưởng của người thiết giáp giết chết, nếu như đối phương tới, chưa chắc sẽ yếu hơn hai người này."
"Nói thì nói như thế, nhưng vì sao đến bây giờ đối phương còn chưa xuất hiện?"
Vô số người đang bàn tán.
···
Trên đường phố.
Nữ tử mặc váy đỏ trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng, đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía một đám nhân sĩ giang hồ đang nghị luận trên đường, lạnh lùng nói: "Người thiết giáp coi như lợi hại hơn nữa thì có thể lợi hại đến đâu, ca ca ta xuống núi lần này chính là vì hắn mà đến, hắn biết ca ca ta rời núi, vậy là trốn tới hơn một tháng, cần gì phải thổi phồng?"
Nàng ta rất lạnh lùng, cảm thấy không vui đối với lời bàn tán của mọi người.
Mọi người vừa nhìn thấy nữ tử váy đỏ này, sắc mặt lập tức thay đổi, thi nhau nở nụ cười châm trọc, không dám tiếp tục bàn tán nữa.
Bọn họ liếc mắt một cái là nhận ra nữ tử váy đỏ này chính là người của Thương Khung Thần cung, nơi nào còn dám nhiều lời.
"Thánh sư muội, không cần phải chấp nhặt với bọn họ, vẫn là vào trong núi trước đi."
Từ Đông mỉm cười mở miệng nói.
Khoảng thời gian mấy ngày qua, linh hồn bị thương của hắn đã được chữa khỏi.
Mấy người khẽ gật đầu, lập tức hành động.
Tuy nhiên!
Nhưng không có một người để ý tới.
Trên nóc nhà cách bọn họ không xa, Dương Phóng lặng lẽ đứng ở đó, không động đậy, nghe tất cả lời nói của mọi người vào trong tai.
"Thánh Phạn Thiên, Diệp Thiên Kỳ ..."
Hắn thầm nói, hiển hiện vẻ mặt ngưng trọng.
Nếu như muốn đoạt được lệnh bài trong Khư Thần cung, hai người này chắc chắn là ngọn núi lớn ngăn ở phía trước.
...
Màn đêm lại buông xuống.
Khu rừng rậm bên ngoài thị trấn đột nhiên trở nên không được bình tĩnh.
Có nhiều thêm một cỗ khí tức âm u lạnh lẽo khó tả.
Còn có rất nhiều tiếng gào thét kinh khủng truyền ra, tương tự như dã thú, nhưng hoàn toàn khác với dã thú.
Vô số nhân sĩ giang hồ giơ bó đuốc lên cao, tới lui nơi này.
Ở phía trước nhất của bọn họ, sương mù tràn ngập, khí tức âm u lạnh lẽo, giống như liên thông với U Minh, che khuất tầm mắt của mọi người, nhưng nếu tới gần sẽ phát hiện.
Sâu trong trong âm u, có những cung điện nối tiếp nhau, bao phủ một khu vực rộng lớn và tối đen như mực.
Cửa lớn của cung điện vốn đang được đóng chặt.
Nhưng vào thời điểm mặt trăng lên đến giữa trời, giống như đột nhiên xuất hiện biến cố, cung điện vốn đang đóng chặt cửa, lập tức rung động kịch liệt, phát ra từng tiếng ầm ầm nặng nề.
Không chỉ có như thế, càng là có từng tiếng tụng kinh quỷ dị truyền ra từ bên trong.
Tất cả nhân sĩ giang hồ đều giật nảy cả mình.
"Khư Thần cung mở ra!"
"Cửa mở, Cửa lớn nơi đó mở ra!"
Tiếng ồn ào lập tức vang lên.
...
Ban đêm bên ngoài trấn lập tức trở nên không bình tĩnh.
Đếm không hết nhân sĩ giang hồ đang lao về phía cung điện phía trước kia.
Tin tức truyền vào bên trong trấn, lập tức gây náo động cả trấn.
Các nhân vật còn lại hầu như đều hành động nhanh chóng.
"Sư tôn, Khư Thần cung mở."
Liễu Vân vội vàng từ bên ngoài chạy tới, luống cuống nói.
Khu vực nóc nhà.
"Biết, mở thì mở."
Giọng nói bình tĩnh của Dương Phóng truyền ra từ trong phòng.
Giống như không đếm xỉa đến.
"Ngài không đi sao?"
Liễu Vân vội vàng hỏi.
"Đi sớm hay muộn cũng không ảnh hưởng gì, cũng không phải là ai đi sớm thì kẻ đó có thể đạt được cơ duyên."
Dương Phóng trả lời.
Trên người đám Thương Khung Thần cung kia đều được hắn để lại ấn ký.
Xem như lệnh bài Thần quốc được bọn họ giành được, chính mình cũng có thể lần theo đó mà tìm tới bọn họ.
Huống hồ Khư Thần cung vừa mở ra, rất có khả năng sẽ xảy ra nguy cơ, hiện tại xông vào chưa chắc đã là chuyện tốt.
Trước hết cứ để cho đám người đó đi vào đó trước.
"Vâng, đúng rồi sư tôn, nghe nói Thánh Phạm Thiên, Diệp Thiên Kỳ tất cả đều tới, Thánh Phạm Thiên kia thức tỉnh Thần huyết, sâu không lường được, luyện ra được lĩnh vực, cực kỳ đáng sợ, ngài có thể ngăn cản được hắn hay không?"
Liễu Vân đột nhiên tò mò mà hỏi.
"Không rõ ràng, có thể là không đi."
Dương Phóng trả lời.
"Có thể là không?"
Liễu Vân sắc mặt hơi thay đổi.
P/S: Ta thích nào ... chương 5



Bạn cần đăng nhập để bình luận