Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 113: Không rõ tung tích sao?

Thần sắc của năm tên đệ tử Kiếm tháp trở nên bối rối, lập tức bắn ra pháo tín hiệu.
Hưu!
Từng tia sáng màu xanh lá cây lần lượt phóng lên trời, bay cao hơn mười mét rồi nổ tung trên không trung.
Ở những phương hướng khác, Hoang Dã sư huynh, Bích Thủy sư tỷ tất cả mọi người đều đang triển khai Huyết tế đều thay đổi sắc mặt, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía không trung.
"Là tín hiệu cầu viện của Kiếm tháp chúng ta!"
"Đi!"
Hoang Dã sư huynh đưa ra một quyết định thật nhanh, bàn chân giẫm mạnh, lập tức nhanh chóng lao thẳng về phương hướng nơi phát ra tín hiệu.
Bích Thủy sư tỷ và đệ tử Kiếm tháp của hắn cũng thi nhau chạy ngay theo sát đằng sau.
Một nhóm dân bản địa vừa mới bị bọn họ bao vây phía trước, vẻ mặt lộ ra vẻ kinh hoàng vội vàng bỏ chạy khắp nơi một cách nhanh chóng.
"Thiện tai thiện tai!"
Trên đường phố hỗn loạn, hai tên hòa thượng trên người mặc áo cà sa màu đen, vẻ mặt từ bi, vừa đi vừa trong miệng vừa tụng kinh niệm phật.
Có vô số tiếng la hét ở mọi hướng liên tục không ngừng, thật khốn khổ.
Trong bối cảnh như vậy giọng nói của hai vị hòa thượng, trở nên vô cùng hoang đường.
. . .
Tại tổng bộ Hắc Hổ bang.
Trong miệng Dương Phóng ngậm vào một viên Dưỡng Khí đan, vừa vận chuyển nội cộng tiến hành luyện hóa vừa vểnh tai lên để lắng nghe, cẩn thận lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài.
Không thể không nói, sự lựa chọn trước đó của hắn cho tới thời điểm hiện tại là đúng.
Quả nhiên không có người nào tới tổng bộ Hắc Hổ bang để lục soát tìm kiếm nữa.
Đã liên tục hơn hai giờ trôi qua, vẫn không có nghe được bất kỳ tiếng bước chân nào xuất hiện ở gần đây.
"Đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm kéo dài dằng dặc, không biết người của Lam tinh còn có mấy người có thể sống sót."
Dương Phóng thầm nghĩ tới.
Hắn mặc dù xác định mình được an toàn, nhưng vẫn không dám buông lỏng sự cảnh giác đồng thời toàn lực luyện hóa Dưỡng Khí đan.
Tu vi hiện tại của hắn cách cảnh giới Lục phẩm thực sự chỉ còn thiếu có 60 điểm nghinh nghiệm nữa mà thôi.
Nhiều nhất dùng hai bình Dưỡng Khí đan là có thể hoàn toàn đạt tới cảnh giới Lục Phẩm.
"Đáng tiếc đám người mình giết trước đó còn chưa kịp lục soát thân thể!"
Dương Phóng tiếc hận một trận.
Nhưng này cũng là bởi vì suy nghĩ tới sự an toàn của bản thân, dù sao động tĩnh giao thủ trước đó cũng không nhỏ, hơn nữa còn ở trên đường phố, những người khác có thể sẽ chạy tới bất cứ lúc nào.
. . .
Gió lạnh gào thét.
Tạo ra một âm thanh giống như tiếng rên rỉ.
Đột nhiên, những bông tuyết trắng bắt đầu rơi xuống từ trên bầu trời.
Mùa đông lạnh giá của thế giới này cuối cùng đã bắt đầu xuất hiện vào đêm nay, làm nổi bật sự hỗn loạn ở nơi định cư trông càng thêm giá rét.
Tiếng cười sảng khoái càn rỡ và những tiếng la hét kinh hoàng tiếp tục kéo dài suốt cả đêm.
Những bông tuyết trắng được trộn lẫn với máu tươi, gió lạnh cũng được bao bọc bởi mùi máu tươi nồng đậm.
Cuối cùng.
Sắc trời cũng dần dần chuyển sáng.
Bông tuyết rơi cũng càng ngày càng dày hơn, giống như những cánh bông liễu bay trong không trung.
Sau một đêm trôi qua, toàn bộ nơi định cư đã hoàn toàn đổ nát.
Ở một số nơi đám lửa vẫn còn đang cháy âm ỉ cho tới lúc này.
Trên mặt đất khắp nơi đều có thể nhìn thấy thi thể nằm la liệt, rất nhiều thi thể đều bị tuyết trắng bao phủ, chỉ có thể lộ ra từng cái hình dáng mơ hồ.
Vào giờ phút này.
Bầu không khí ở tổng bộ Tam Hà bang trở nên vô cùng ngột ngạt.
Từng cỗ thi thể được xếp nằm la liệt ở nơi này.
Có cao thủ của Kiếm tháp, cũng có cao thủ của Hắc Long quân.
"Tống tướng quân, có đầu mối gì chưa?"
Sắc mặt Hoang Dã sư huynh tái mét lại, ngẩng đầu lên nhìn về phía Kim Cương chưởng - Tống Vạn ở trước mặt.
Sáng sớm Tống Vạn đã phái người của mình đi thông báo cho bọn họ, bảo bọn họ mang thi thể đệ tử của môn phái chết thảm trong đêm qua, chuyển về tới Tam Hà bang, nói rằng muốn điều tra.
Họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đưa Ngọc Linh sư muội và những tên đệ tử đã chết khác đến sảnh chính của tổng bộ Tam Hà bang.
Trạng thái khi chết của những người khác còn tốt, duy nhất chỉ có Ngọc Linh sư muội là bị người dùng một kiếm bêu đầu, thậm chí không để lại toàn bộ cơ thể.
Đây chính là con gái ruột của sư tôn bọn họ!
Sắc mặt Tống Vạn trở nên âm trầm.
Hắn không nói một lời, lặng lẽ nhìn về phía một lão giả đang khám nghiệm tử thi ở trước mặt.
Lão giả kia quan sát cẩn thận mấy lần thì hoàn toàn xác định được, đứng dậy trầm giọng nói, "Tướng quân, vết thương trên tất cả các thi thể đều giống nhau, giống với vết thương do kiếm tạo ra trên thi thể bốn huynh đệ Bảo thị, từ đó có thể khẳng định, hung thủ này và hung thủ giết chết bốn huynh đệ Bảo thị, là cùng một người! Thông Thiên giáo chủ!"
"Thông Thiên giáo chủ!"
Hai mắt Tống Vạn híp mắt lại.
Được một cái Thông Thiên giáo chủ!
Tìm kiếm đối phương khắp nơi tìm không thấy, đối phương thế mà lại còn dám giết người!
Hoang Dã sư huynh, Bích Thủy sư tỷ thay đổi sắc mặt.
"Thông Thiên giáo chủ?"
"Tống tướng quân, đã xác định được hung thủ, vậy xin nhanh chóng tìm ra hắn!"
Bọn họ vội vàng mở miệng nói.
Tống Vạn nhấc bàn tay lên, ra hiệu bọn họ ngậm miệng lại, sắc mặt lạnh lẽo nhìn về phía người tâm phúc bên cạnh mình, hỏi với giọng lạnh lùng, "Tối qua Hắc Long quân tử thương bao nhiêu người?"
"Thưa tướng quân, người của Hắc Long quân chúng ta chết mất bốn người, tám người bị thương, ngoài ra còn có tám người không rõ tung tích!"
Một tên tâm phúc lập tức ôm quyền nói.
"Không rõ tung tích sao?"
Đôi mắt Tống Vạn trở nên lạnh lùng hơn, nhìn về phía tên tâm phúc kia.
"Đúng vậy, tướng quân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận