Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 531: Có ai đó đang đến?

Ngay vào lúc Dương Phóng tiếp tục điên cuồng lao đi, đột nhiên sắc mặt thay đổi, ngẩng đầu lên trên.
Ngay phía trên khu rừng tối.
Giống như có một con chim lớn đang đuổi theo giữa không trung, tốc độ cực nhanh, trên người tràn ngập khí tức cường hoành.
Nhưng quan sát thật kỹ, lấy đâu ra là con chim lớn.
Rõ ràng là một người vô cùng cổ quái trên người mọc ra cánh chim màu đen.
Tốc độ là cực nhanh, lại đuổi theo từ trên không trung.
Dương Phóng gần như thoát khỏi mọi kẻ địch, nhưng duy chỉ có người có cánh này là khó mà thoát khỏi.
Trong lòng hắn suy tư, tăng thêm tốc độ, điên cuồng lao về phía khu rừng rậm nơi xa.
Người có cánh giữa không trung nở ra từng nụ cười lạnh, một đường đi theo, tử khí khó tả từ đầu đến cuối quanh quẩn trên đỉnh đầu Dương Phóng.
Tốc độ Dương Phóng không giảm, giống như dung nhập vào bóng tối, chỉ lo tăng tốc tiến lên.
Hai canh giờ sau.
Cuối cùng Dương Phóng cũng ngừng lại, đứng ở trên một chỗ đất trống, nhẹ nhàng lắc lư cái cổ, sắc mặt lạnh lùng, thân thể khôi ngô lập tức xoay người lại, phi phong tung bay, nhìn về phía người có cánh cổ quái toàn thân quấn quanh tử khí.
Người có cánh cổ quái nhìn thấy Dương Phóng không còn chạy thì cũng trực tiếp từ giữa không trung chậm rãi đáp xuống.
Trên mặt lộ ra nụ cười, hắn chắp tay, lẳng lặng nhìn chăm chú lên người mặc giáp trước mặt.
"Chạy a, làm sao không chạy nữa?"
Người có cánh cổ quái mỉm cười.
"Vì sao phải chạy?"
Dương Phóng hỏi lại.
"Ừm? Ngươi không sợ sao?"
Người có cánh cau mày.
"Ai nói với ngươi là ta sợ?"
Dương Phóng nói với giọng điệu lạnh lùng, nhanh chân hướng về phía trước, nói: "Cao thủ Siêu phẩm đệ tam quan, ta sớm đã muốn lĩnh giáo rồi, hy vọng, ngươi đừng để cho ta thất vọng!"
Ầm!
Chiến giáp trên người nở rộ ánh sáng đen, khí tức cường hoành, quét sạch tứ phương.
Một đường lao tới vì chính là để thoát khỏi tất cả mọi người.
Để cho người có cánh này lạc đàn!
...
Trong màn đêm.
Xung quanh Dạ Thần sơn.
Sương mù dày đặc bao quanh.
Cực kỳ âm trầm.
Một loạt tiếng sáo kỳ lạ và chói tai đột nhiên phát ra, ngân nga.
Sau đó, từng bóng người màu xanh lục, mang theo khí tức âm trầm, lao ra từ bốn phương tám hướng và đáp xuống khu rừng xung quanh.
Sau khi những bóng người màu xanh lục này xuất hiện.
Một bóng người cao lớn, thân thể cao gầy, trên người mặc trường bào màu vàng, vẻ mặt bình thản, chậm rãi đi tới, trong tay cầm một cây sáo bằng xương màu 'đen', tiếng sáo du dương.
Bên cạnh hắn thì có lượng lớn Ngư nahan xuất hiện.
Ngư nhân cầm đầu, trên người toàn là lớp vảy màu vàng óng, thân thể cao lớn, ánh mắt lạnh lùng, trong tay cầm xiên thép màu đen.
"Ngươi có chắc là ở đây không?"
Ngư nhân Kim giáp lạnh giọng hỏi.
"Trên người Tống Kim Luân có ấn ký ta để lại, không sai được."
Hiên Viên Thành dừng thổi sáo, nói với giọng điệu bình thản.
Đoạn thời gian vừa qua nếu như không phải Hung Ma nhất tộc gây ra nhiều phiền phức làm chậm trễ không ít thời gian của hắn thì hắn đã động thủ từ lâu rồi.
Bây giờ vấn đề bên Hung Ma nhất tộc đã được hắn giải quyết, còn có sự trợ lực từ bọn chúng, Tống Kim Luân sẽ càng khó mà trốn thoát được.
"Chủ tế, đã như vậy rồi, vậy thì chung ta động thủ nhanh đi."
Lưu Ngọc - Tả hộ pháp ở bên cạnh, trên người mặc một bộ váy dài màu đỏ, trên mặt nở nụ cười mỉm, bên dưới để lộ ra đôi chân thon dài trắng noãn với những điểm nhấn gợi cảm làm cho người mê say.
"Tống Kim Luân trốn lâu như vậy, hẳn là đủ rồi, còn có thi thể của Đông Phương Bạch nữa, không tìm được thi thể của hắn, suy cho cùng vẫn sẽ là một cái họa lớn!"
Long Khang - Hữu hộ pháp, thân thể cao lớn để ngực trần, một mực đứng khoanh tay.
Trên người lóe lên ánh sáng màu cổ đồng.
Hiển nhiên ở trên phương diện ngạnh công có trình độ không kém.
"Ừm, tối nay mọi chuyện nên giải quyết."
Hiên Viên Thành khẽ gật đầu, tay lấy ra một tấm bản đồ từ trong ngực, sau khi so sánh cẩn thận thì nở ra nụ cười tươi, nói: "Đi thôi, đi vào!"
Hắn cất bước dẫn đầu đi về phía sương mù dày đặc phía trước.
Hung Ma nhất tộc, Ngư Nhân tộc và cao thủ tổ chức Tà Đạo bên cạnh thi nhau di chuyển, đi theo đằng sau hắn.
Dạ Thần sơn được bao quanh bởi sương mù dày đặc và địa hình phức tạp, gần như trở thành đại trận tự nhiên, nếu không phải có bản đồ chỉ dẫn đặc biệt thì cho dù là Bát phẩm, Cửu phẩm cũng sẽ mất phương hướng ở bên trong.
Cho nên Hiên Viên Thành lần này cũng là chuẩn bị đầy đủ, sớm đã chuẩn bị cả bản đồ.
Tuy nhiên!
Theo bọn họ một đường tiến vào, còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Vào thời điểm mới bắt đầu thì vẫn không có bất kỳ biến cố gì.
Nhưng theo bọn họ xâm nhập vào sâu bảy tám dặm, đột nhiên!
A!
Một đám cao thủ tổ chức Tà Đạo và Ngư Nhân tộc, tất cả đều kêu thảm một tiếng, ôm lấy cổ, thi nhau phun ra máu tươi, trực tiếp ngã nhào xuống đất.
Hiên Viên Thành, Ngư nhân Đỗ Nhĩ, Tả - Hữu hộ pháp tất cả đều biến sắc, vội vàng quay đầu lại.
"Trong sương mù có độc!"
"Tiêu Phóng đáng chết!"
Ngư nhân Đỗ Nhĩ, Tả - Hữu hộ pháp tất cả đều không thể không tức giận quát lên.
Trước cảnh tượng như vậy, để bọn họ lập tức liên tưởng đến Tiêu Phóng, chỉ có Tiêu Phóng tinh thông kịch độc.
"Nhanh ngừng thở!"
Ngư nhân Đỗ Nhỉ hét lớn.
"Đi, đẩy nhanh tốc độ!"
Hiên Viên Thành âm trầm quát.
Những người còn lại tất cả đều thất tha thất thểu, nhanh chóng phóng về phía trước.
Sương mù cách đó không xa.
Lão giả Quỷ Y đang ngồi xếp bằng trên cây để tu luyện, bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn vào sâu trong sương mù.
"Có ai đó đang đến?"
Xoát!
Hắn quay người lại, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận