Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 592: Hắc Ngọc chủng

Bỗng nhiên!
Thân thể Dương Phóng dừng lại lần nữa, một đôi ánh mắt như điện, lập tức nhìn về phía một con đường nhỏ ở bên cạnh, nhướng mày, thân thể lập tức lao nhanh tới.
Chẳng mấy chốc, mấy chục cỗ thi thể xuất hiện ở trước mắt.
Chất đống dày đặc, nồng nặc mùi tanh hôi thối, nằm la liệt khắp nơi.
Đều không ngoại lệ, tất cả đều là Ngư nhân.
Có lồng ngực lõm vào, có đầu vỡ nát, còn có thân thể bị soát nát vào cùng một chỗ, cái chết vô cùng thê thảm, vảy cá rươi đầy đất.
"Chết rồi?"
Dương Phóng nhướng mày.
"Có người giết bọn họ?"
Thôi Ngự ngạc nhiên nói.
"Tiếp tục đi về phía trước."
Dương Phóng nói.
Bọn họ nhanh chóng đuổi theo về phía trước.
Chỉ là đoạn đường đi tới này vậy mà phát hiện càng ngày càng nhiều tung tích của Ngư nhân hơn, lít nha lít nhít, ở khắp mọi nơi và tất cả chúng đều chết một cách vô cùng thê thảm.
Thật giống như có loại tồn tại cực kỳ đáng sợ nào đó đang đồ sát bọn họ.
Điều này làm cho nội tâm Dương Phóng không thể không trầm xuống.
Ngư nhân chết rồi, Cửu U Thiên Ma kim dường như cũng đã đổi chủ?
···
Hoàng hôn buông xuống.
Một ngôi làng tối tăm nghèo khó.
Một mớ hỗn độn, với đống đổ nát ở khắp mọi nơi.
Sớm đã không có bất kỳ khí tức nhân loại nào.
Bên trong một ngôi miếu hoang cực kỳ kín đáo.
Phong Liệt - Trưởng lão Ngư Nhân tộc một mặt trắng bệch, khóe miệng chảy máu, một lần nữa đổ ra một vài viên đan dược màu xanh lam từ bình đan trong tay và nhanh chóng nuốt vào.
Đan dược vào bụng, được hắn vận chuyển chân khí tiêu hóa nhanh chóng.
Ban đầu là hai gò má tái nhợt không màu, lập tức bắt đầu chậm rãi xuất hiện mấy phần huyết sắc.
"Còn có bao nhiêu người còn sống?"
Vị Phong Liệt - Trưởng lão Ngư Nhân tộc này thuận miệng hỏi.
"Thưa trưởng lão, còn có ... có khoảng hơn trăm người."
Một tinh anh của Ngư Nhân tộc, trả lời với một giọng căng thẳng.
"Trăm người ... đáng chết, đến cùng là đám quái vật gì!"
Hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Kể từ cái chết bi thảm của thủ lĩnh Ngư Nhân tộc vào nửa tháng trước, Ngư Nhân tộc đã xảy ra nội chiến và bắt đầu chém giết lẫn nhau, hắn bởi vì không quen nhìn cách làm của tộc nhân, lúc này mới dẫn theo một nhánh tộc nhân rời xa khu vực sông Đông Giang, chuẩn bị cướp sạch ở chỗ này một đợt thì hoàn toàn tời khỏi Bạch Trạch vực.
Chỉ là!
Tuyệt đối không nghĩ tới!
Ở sau khi bọn họ vừa mới cướp sạch được mấy cái thương hội và thị trấn thì trực tiếp gặp phải một đám kẻ địch cực kỳ khủng bố, vừa tới đã triển khai đồ sát bọn hắn.
Trong nhiều ngày liên tiếp, bọn họ bị tổn thất nặng nề.
Hết lần này tới lần khác cho đến bây giờ, hắn vậy mà cũng không biết rõ lai lịch của đám kẻ địch kia là như thế nào!
Bọn họ vậy mà giống như có thể trực độn địa trong đất vậy.
Mỗi lần xuất hiện đều là trực tiếp chui lên từ trong đất, thủ đoạn âm tàn, xuất thủ độc ác, quả thực để bọn họ khó lòng phòng bị.
Mà ngay cả hắn một vị Siêu phẩm đệ nhị quan cũng bị một chiêu của đối phương mà trọng thương.
"Nơi này không thể ở lâu, lập tức tu chỉnh, lập tức đi ngay."
Phong Liệt - Trưởng lão Ngư Nhân tộc âm trầm nói.
···
Mặt trời lặn.
Cả vùng đất nhanh chóng được bóng tối bao phủ.
Tia sáng cuối cùng trên bầu trời cũng nhanh chóng biến mất.
Trên vùng thôn quê trống trải, gió lạnh rít gào, âm thanh trầm thấp giống như tiếng sói hoang khẽ kêu, vang vọng thật lâu.
Dưới bóng đêm.
Thân hình Dương Phóng, Thôi Ngự dừng lại lần nữa, ánh mắt quan sát về phía hoàn cảnh mờ tối xung quanh.
Trong lúc đó Phong luật của Dương Phóng một mực mở ra, không ngừng lắng nghe các loại âm thanh ở bốn phương tám hướng.
Tuy nhiên!
Theo tiếng gió đêm vang lên, âm thanh ở nơi xa xa không thể nghi ngờ là nhận lấy rất nhiều sự xáo trộn.
Ở sau một lát yên lặng lắng nghe, Dương Phóng vẫn nghe thấy điều gì đó bất thường.
Hắn đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt như điện.
"Bên kia có người, đi!"
Vèo một tiếng, thân hình Dương Phóng lại lao ra với tốc độ tối đa.
Thôi Ngự thay đổi sắc mặt, vội vàng thi triển thân pháp nhanh chóng chạy theo sau lưng.
Trên đường đi tới, bọn họ nhìn thấy thi thể Ngư nhân đã càng ngày càng nhiều.
Cộng lại cũng khoảng gần ba trăm!
Tất cả những điều này cho thấy nhóm Ngư nhân ở chỗ này gặp phải những biến cố khác, điều này càng khiến cho Cửu U Thiên Ma kim bị bọn họ cướp đi càng có khả năng đổi chủ.
Sau lưng.
Trên bãi đất trống trải không người.
Ở bọn họ vừa mới rời đi, đột nhiên, gió đêm đảo qua, bụi đất tung bay.
Sau đó, cảnh tượng vô cùng quỷ dị bắt đầu xuất hiện.
Hai đám ánh sáng đen vô cùng quỷ dị chậm rãi nổi lên từ trong lòng đất, thật giống như biến mặt đất trở thành mặt nước vậy.
Đầu tiên là một cái đầu, sau đó là nửa người lặng lẽ lơ lửng trên mặt đất.
Ánh sáng đen tiêu tán, lộ ra chân dung bên trong.
Đây là hai người đàn ông kỳ lạ với làn da trắng khác thường.
Trắng bệch xanh xao, giống như thể quanh năm không nhìn thấy ánh nắng mặt trời vậy.
Một người đàn ông ước chừng bốn mươi năm mươi tuổi, trên người mặc áo bào xanh hoa văn đen, một người đàn ông còn lại chừng sáu mươi tuổi, trên đầu đội một chiếc mũ màu đỏ sậm, toát ra một loại cảm giác âm trầm không cách nào miêu tả.
"Lại có người tới, chẳng lẽ là tin tức về Hắc Ngọc chủng bị tiết lộ? Một tên là Siêu phẩm đệ nhị quan, tên còn lại thì không rõ tu vi, chẳng lẽ là ... Siêu phẩm đệ tam quan?"
Người đàn ông mặc áo bào xanh hoa văn đen nhíu mày nói.
"Siêu phẩm đệ tam quan thì sao đây? Gặp phải Thiếu chủ không phải là chỉ có chết thôi sao, huống hồ người nơi này làm sao lại biết chuyện về Hắc Ngọc chủng, hơn phân nửa chính là trùng hợp đi ngang qua."
Người đàn ông trên đầu đội mũ màu đỏ mở miệng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận