Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 87: Đạo đồ giả gây hỗn loạn

Dương Phóng trong đầu đang suy nghĩ nhanh chóng, cắn răng một cái, từ dưới gầm giường lấy mặt nạ ra, đeo lên mặt, nhấc trường kiếm lên lặng lẽ trèo tường chạy ra ngoài.
Thân thể của hắn cực nhanh, một đường chạy về phía khu phố đông.
Nhìn thấy nửa đêm không có người, hắn lập tức móc một tấm Đạo đồ ra rồi ném vào một con hẻm vắng vẻ.
Ném một tấm vào con hẻm này xong hắn lại lập tức chạy đến một con hẻm khác để ném.
Theo cách này, bốn khu phố đều không ngoại lệ, tất cả đều được hắn ném ném một lần.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, hắn ta lập tức chạy trở về nơi ở, thân thể lật một cái, thành công trở về cửa hàng Vạn Xuân, tháo mặt nạ xuống, chui vào trong hố.
"Không có bất ngờ nào xảy ra, tiếp theo chỉ sợ sẽ hoàn toàn hỗn loạn."
Dương Phóng tự nói.
Nhưng để cho nhóm người đến từ bên ngoài kia đấu đá lẫn nhau cũng là một chuyện tốt.
Như vậy sẽ đỡ được một số người để ý tới cửa hàng thuốc, khả năng mình bị phát hiện sẽ càng thấp hơn, dù sao bọn họ đều đang tranh đoạt Đạo đồ, ai có thời gian đi để ý tới bọn họ những người dân bản địa này?
Dương Phóng lấy ra một viên Dưỡng Khí đan, nuốt vào, lập tức bắt đầu tu luyện ở bên trong hố.
Trong lúc bất tri bất giác, mấy canh giờ trôi qua.
A!
Bỗng nhiên từ bên ngoài truyền đến những tiếng kêu thảm thiết, Dương Phóng ở sâu mười mét dưới lòng đất cũng có thể nghe thấy được rõ ràng.
Hắn thầm giật mình, ngừng việc tu luyện lại, lập tức dựng thẳng lỗ tai lên để nghe ngóng bên ngoài.
Sau khi tiếng kêu thê thảm đó vang lên, chẳng mấy chốc lại có những tiếng kêu thảm thiết khác truyền đến.
Trong lúc đó còn truyền đến từng tiếng binh khí va chạm vào nhau và một loạt tiếng gào hét mơ hồ.
"Đạo đồ xuất hiện, nhanh ngăn hắn lại!"
"Để lại Đạo đồ, ta tha mạng cho ngươi!"
"Đạo đồ đã bị 'Khoái đao' Trương Lam cướp đi rồi ..."
"Trương Lam, ngươi không được chạy, ngươi cho rằng ngươi che mặt mà ta sẽ không nhận ra được ngươi sao!"
. . .
Những tiếng la hét nối tiếp nhau vang lên.
Có vẻ như nó cách không xa cửa hàng của hắn.
Dương Phóng trong lòng thất kinh.
Loại Đạo đồ giả kia, hắn đều ném vào tất cả bốn khu phố lớn.
Ở bên khu phố Bắc này thế mà đã bị người phát hiện ra nhanh tới như vậy.
Tuy nhiên loại tiếng gào hét kia chẳng mấy chốc đã bắt đầu dần dần trở nên mơ hồ.
Hiển nhiên, những người giao thủ với nhau đang nhanh chóng rời xa khỏi nơi này.
Dương Phóng nghiêng tai lắng nghe thêm một lúc nữa, bảo đảm không nghe được bất kỳ tiếng động nào, lúc này mới yên lòng lại, bắt đầu tiếp tục tu luyện.
Cứ như vậy, thời gian một đêm nhanh chóng trôi qua.
Cảm giác sống ở dưới lòng đất thật cũng không được thoải mái cho lắm, có một loại cảm giác ngột ngạt khó tả.
Nhưng sau khi Dương Phóng suy nghĩ một lát thì vẫn là không có đia ra khỏi hố.
Đã nói rồi phải co đầu rút cổ mấy tháng ở trong lòng đất, thì nhất định phải kiên trì, sao có thể bỏ dở giữa chừng được.
Nhỡ đâu lúc đi ra ngoài, lại bị người để mắt tới một lần nữa thì nên làm cái gì đây?
"Đúng rồi, cửa lớn của cửa hàng thuốc tối hôm qua ta đã khóa chưa?"
Dương Phóng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, thầm giật mình trong lòng.
Hắn cắn răng một cái, nhanh chóng trèo ra khỏi hố, đi về phía sảnh trước.
Quả nhiên, cửa lớn ở sảnh trước còn chưa có được khóa lại.
Nhưng cũng may cửa hàng thuốc không có bị mất trộm thứ gì.
Hắn định lập tức khóa cửa lại, nhưng trong lòng chợt khẽ động, hắn mở cửa cửa hàng ra, lặng lẽ nhìn ra phương hướng bên ngoài.
Chỉ thấy trên đường phố bên ngoài cửa, đột nhiên xuất hiện ba bốn cỗ thi thể, trên mặt đất máu tươi đầm đìa, tràn ngập mùi tanh hôi.
Quần áo trên người thi thể đã bị người ta sờ mó lục lọi từ lâu, toàn bộ tài sản trên người cũng biến mất.
"Tối hôm qua nơi này quả nhiên có xảy ra chiến đấu..."
Hắn thầm nghĩ, sau đó thì khóa cửa cửa hàng thuốc lại, vội vàng quay trở lại hố một lần nữa.
Sau đó, năm ngày liên tục trôi qua.
Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ việc đi nhà xí, Dương Phóng một bước cũng không bước ra ngoài, thực lực bản thân của hắn đang tăng lên nhanh chóng.
Toàn bộ nơi định cư ngay lập tức trở nên hỗn loạn.
Người của các thế lực lướn chém giết qua lại lẫn nhau, xác chết xuất hiện ở khắp nơi, ngày nào cũng có người chết.
Trên thực tế, vào ngày đầu tiên đã có người phát hiện ra những Đạo đồ đó đều là giả.
Nhưng càng như vậy thì càng để cho người ta trở nên điên cuồng hơn.
Bởi vì cái giả xuất hiện, có nghĩa là cái thật phải ở gần đây.
Loại Đạo đồ giả này rõ ràng là được người ném ra ngoài để gây sự chú ý của mọi người, vì vậy cuộc chiến giữa các thế lực lớn không những không dừng lại mà càng ngày càng trở nên gay gắt, không chỉ đánh nhau vào ban ngày mà còn thường xuyên xảy ra các vụ án mạng vào ban đêm.
Giờ khắc này, bọn họ nhìn thấy ai cũng hoài nghi trong người đối phương thật sự có Đạo đồ.
Ngay cả Kiếm tháp, Bạch Nguyệt lâu, Hắc Sơn tự, đệ tử của ba môn phái võ đạo lớn này cũng không may mắn thoát khỏi, bị người âm thầm giết chết mấy người.
Đặc biệt là nữ đệ tử Kiếm tháp, chết vô cùng thê thảm, toàn thân trần truồng như nhộng, thi thể bị treo trên cột cờ, tạo nên vô số chấn động.
Người của Kiếm tháp càng ngày càng tức tới xanh xám mặt mày, hận không thể tháo những tên hung thủ kia thành tám khối.
Đúng vào lúc này, lại có một tin tức khác truyền đến Vạn Phúc thương hội.
"Có chuyện xảy ra, bên khu phố đông kia có người đang giao thủ với nhau, Đạo đồ thực sự đã xuất hiện ..."
Một võ sư của Vạn Phúc thương hội hoảng sợ hét lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận