Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 158: Vạn Độc kinh!

Trong hậu đường u ám
Bóng người đi lại.
Từng người bán dạo qua đây, ánh mắt nhìn vào những người bán khác, nếu như cảm thấy hứng thú thì nhỏ giọng nói chuyện với nhau, hỏi thăm giá cả.
Thân thể Dương Phóng cao lớn, trên đầu đội mũ rộng vành, cũng đi qua đi lại trong đám người, tiến hành tìm kiếm.
Liên tục mấy chục người bán đã được hắn nhìn qua.
Đột nhiên, bước chân của hắn dừng lại, ánh mắt rơi vào một người trước mặt.
Hai thứ được đặt ở trước mặt người này.
Là một quyển thư tịch ố vàng, một bộ bảo giáp.
Bên trong thư tịch đột nhiên xuất hiện ba chữ to.
Vạn Độc kinh!
"Độc thuật?"
Dương Phóng hỏi với giọng nói khàn khàn.
"Đúng vậy."
Người bán lạnh lùng gật đầu.
"Có thể hạ độc chết cao thủ Thất phẩm không?"
Dương Phóng hỏi.
Người bán lạnh lùng nhìn về phía Dương Phóng, nói: "Chỉ cần có thể luyện đến nơi, Bát phẩm, Cửu phẩm cũng có thể hạ độc chết, luyện không đến nơi đến chốn, hắc hắc ... sẽ chỉ hạ độc chết bản thân mình!"
"Bao nhiêu bạc?"
Dương Phóng hỏi thăm.
"Hai trăm lượng."
Chủ quán lạnh lùng mở miệng.
"Ta có thể cầm lên xem chút không?"
"Có thể."
Dương Phóng cầm Vạn Độc kinh lên mở xem, chẳng mấy chốc lông mày nhăn lại.
Chỉ thấy nội dung bên trong đã đổ nát không chịu nổi.
Mặt sau rõ ràng thiếu đi rất nhiều, bên trong còn có rất nhiều nội dung bị làm mờ khác, thậm chí nhìn không rõ nét chữ cụ thể trên đó, chỉ có hơn chục tờ đầu tiên là thực sự nguyên vẹn.
"Cái quyển này của ngươi thiếu sót nghiêm trọng như vậy, vậy mà cũng dám bán hai trăm lượng sao?"
Dương Phóng nói với giọng khàn khàn.
Người bán bực mình, nói: "Nếu không phải thiếu sót nghiêm trọng như vậy, ngươi cho rằng ta chỉ bán hai trăm lượng thôi sao, ngươi muốn hay không, cho dù chỉ còn lại mười mấy trang phía trức thế nhưng vẫn là bảo vật vô giá!"
Trong mười mấy trang kia, ghi chép ba loại phương pháp phối trí kịch độc.
Nhưng thật đáng tiếc khi không có giải pháp tương ứng cho tất cả chúng, bởi vì các giải pháp đều ở phía sau và tất cả đều không trọn vẹn.
Dương Phóng cuối cùng vẫn gật đầu, nói: "Được, ta mua!"
Hắn lấy từ trong bọc ra hai túi bạc vụn, giơ lên trước mặt người bán hàng.
Người bán hàng nhận bạc nhanh như điện giật, mở miệng nói: "Còn một bộ Địa Long Thú Bảo giáp này, ngươi có muốn cũng xem một chút hay không? Hai trăm lượng bạc!"
"Không cần."
Dương Phóng trả lời, sau khi cất Vạn Độc kinh, đột nhiên mở miệng nói, "Đúng rồi? Có Linh cấp tâm pháp không?"
"Linh cấp tâm pháp?"
Người bán hàng híp mắt nhìn thoáng qua Dương Phóng, lắc đầu nói, "Chỗ ta không có."
Dương Phóng tiếp tục nhìn về phía những người khác.
Trước người của mỗi người đều bày ra đủ loại đồ vật.
Một lát sau, Dương Phóng dạo qua một vòng, có hơi thất vọng.
"Bằng hữu, thấy ngươi đã dạo qua một vòng rồi, ngươi cần gì vậy?"
Đột nhiên, người đeo mặt nạ màu đỏ kia đi tới, khàn giọng hỏi.
Dương Phóng quay lại nhìn sang, trả lời với giọng nói khàn khàn: "Ta cần Linh cấp tâm pháp, không biết chỗ ngươi có hay không?"
"Linh cấp tâm pháp?"
Người đeo mặt nạ màu đỏ lập tức nở ra nụ cười, nói: "Thật sự không khéo, tháng trước vừa mới có một bản Linh cấp tâm pháp tuần ra, được người lấy giá cao tới sáu trăm năm mươi lượng bạc mua rồi, thứ này vốn chính là có tiền cũng không mua được, hoàn toàn phải xem vào vận khí, nếu như vận khí không tốt một năm cũng chưa chắc đã xuất hiện được quyển nào, nhưng nếu như vận khí tốt, một đêm cũng có thể gặp phải một hai quyển."
"Một đêm có thể gặp được một hai quyển?"
Dương Phóng kinh ngạc.
"Đúng vậy, vào một buổi tối khoảng hai năm về trước đã từng có đợt trực tiếp xuất hiện hai quyển."
Người đeo mặt nạ màu đỏ mỉm cười, nói: "Nhưng cũng đáng tiếc là phải hơn nửa năm sau mới xuất hiện thêm một quyển nữa, Linh cấp tâm pháp thông thường đều nằm trong tay những thế lực lớn, đây chính là để bảo đảm cho lực lượng độc tôn của bọn họ, cho nên rất khó để tuồn ra ngoài một cách dễ dàng."
"Được, đa tạ!"
Dương Phóng gật đầu, trong lòng cảm thấy thất vọng.
Nhìn theo cách này, hắn còn không bằng đi tìm một môn phái lớn rồi gia nhập vào cho xong.
Cứ một mực chờ đợi ở chợ đen thì không biết phải chờ tới bao giờ.
Dương Phóng mua xong những thứ mình cần, lập tức cất bước rời đi.
Lúc này những người khác ở trong hậu đường cũng bắt đầu lần lượt rời đi.
Bọn họ đều cực kỳ quả quyết, một khi mua bán thành không thì cũng không muốn ở lâu thêm một khắc nào, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi này.
Dương Phóng cũng lập tức thi triển Đạp Tuyết công.
Chạy nhanh về phía nơi xa.
Trong lúc đó, ở trong bụi cây hai bên đột nhiên xuất hiện mấy bóng người muốn đi theo hắn, kết quả đều bị hắn lập tức cắt đuôi.
Sau khoảng thời gian nửa nén hương.
Dương Phóng trở về trong thành một lần nữa, khôi phục thân thể trở lại trạng thái ban đầu.
Đang định vào cửa, đột nhiên bước chân hắn dừng lại, nấp vào trong bóng tối, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy chỗ ở của Lưu trưởng lão cách đó không xa.
Lưu Hổ đang lén la lén lút từ đằng xa chạy về, ánh mắt quan sát xung quanh một chút, thấy không có người nào để ý tới thì lập tức lặng lẽ đẩy cửa ra, tiến vào trong sân.
Dương Phóng như suy nghĩ điều gì đó, bước ra khỏi bóng tối quay trở lại nhà.
"Vạn Độc kinh!"
Hắn vừa mới trở về thì thắp sáng ngọn đèn dầu lên, lấy bản bí tích ố vàng cũ nát ra ngoài.
"Đáng tiếc là nội dung đằng sau bị hủy sạch ..."
Hắn lập tức bắt tay vào việc nghiên cứu nội dung trước mặt.
Kịch độc ghi lại ở mười mấy trang đầu tiên, theo thứ tự là Túy Hồn hương, Phi Tiên thủy, Trùng hương.
Loại thứ nhất là khói độc.
Loại thứ hai là nước độc.
Loại thứ ba là dùng làm dấu hiệu truy tung, bất kỳ người nào một khi bị hạ Trùng hương thì như vậy không cần biết chạy bao xa, sẽ có dấu hiệu trên người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận