Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 430: Không biết sống chết, đã cướp xe bạc còn không đi vậy mà còn dám tới?

Bóng đêm buông xuống.
Bên trong mỏ bạc.
Xùy!
Có thể nghe thấy tiếng nước sôi trong bể, có tiếng ùng ục và rất nhiều khói nhẹ bay ra, cực kỳ dày đặc.
Qua một lúc lâu.
Dương Phóng cuối cùng cũng lôi ra một chiếc ủng đen nhánh to lớn từ trong thùng nước lạnh.
Chiếc ủng rất nặng, vẻ ngoài dữ tợn, bá đạo, trên bề mặt phủ đầy những đường vân thần bí, chỉ nói riêng trọng lượng đã hơn ba mươi cân, còn nặng hơn so với một số đao kiếm tốt nhất.
Ngoài ra còn có những chiếc gai giống như vảy rồng dựng lên trên bề mặt, mang đến cho mọi người một tác động thị giác khó có thể miêu tả.
"Chiếc ủng thứ hai đã hình thành..."
Dương Phóng toàn thân đổ mồ hôi nóng, thở hổn hà hổn hển và mỉm cười.
Tiếp theo còn thiếu một bộ giáp ngực, một cái mũ giáp là có thể hoàn thành triệt để.
Nếu như tăng giờ làm việc, nhiều nhất hẳn là ba bốn ngày nữa!
Hắn đặt ủng sang một bên để phơi khô, sau đó vung kìm sắt, tiếp tục kẹp khối Hắc Ma thiết được nung đỏ thứ hai từ bên trong lò lửa ra.
Keng! Keng! Keng!
Lại có những tiếng búa sắt giòn vang truyền ra lần nữa, vang vọng ở trong đêm tối.
Mỗi một chùy đập xuống đều tóa ra tia lửa, bay ra không ít tạp chất.
Ở vào thời điểm Dương Phóng đang dốc lòng dồn toàn tâm toàn ý vào việc rèn đúc!
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng kêu hoảng sợ.
"Tiêu quản sự, xe ngân lượng lại xảy ra chuyện ..."
Tạp sát!
Cánh cửa sân đóng kín đã bị Mộc quản sự phá tan cửa từ bên ngoài, chia năm xẻ bảy.
Mộc quản sự một thân chật vật, tóc tai rối loạn, khóe miệng chảy máu, tràn đầy hoảng sợ, trực tiếp điên cuồng lao về phía chỗ của Dương Phóng.
Dương Phóng sầm mặt lại, dừng động tác lại, một đôi ánh mắt đột nhiên nhìn về phía Mộc quản sự.
"Muốn chết! !"
Sưu!
Ầm!
Tân thể hắn trong nháy mắt biến mất, ngay sau đó trực tiếp đánh một chưởng vòa trước ngực của Mộc quản sự, đánh cho Mộc quản sự phọt ra máu tươi, thân thể bay ngược, giống như bao tải vậy, hung hăng đập bay ra ngoài tới mười mấy mét.
Thiếu chút nữa tì chết bất đắc kỳ tử!
Dương Phóng vẻ mặt âm trầm, nguyên nhân tức giận cũng không phải do xe bạc xảy ra chuyện.
Mà bởi vì Mộc quản sự chưa được sự cho phép của chính mình đã trực tiếp phá cửa tiến vào.
Cũng may không có để hắn nhìn thấy chính mình đang rèn đúc cái gì.
Nếu không, chắc chắn phải diệt người này đi.
Thiết Ma Chiến giáp quan hệ trọng đại, một khi lan truyền ra ngoài thế nhưng là sẽ rước lấy phiền phức to lớn cho chính mình.
"Khụ khụ. . ."
Mộc quản sự phun ra máu tươi, một mặt hoảng sợ, xương ngực đứt gãy, nhúc nhích ở phía xa, trong miệng kêu rên nói, "Tha mạng, Tiêu quản sự tha mạng, ta không phải cố ý, ta thật không phải cố ý, người cướp bóc xe ngân lượng đều rất đáng sợ, ta không ngăn cản được a ..."
Hắn đến nay cũng còn chưa phản ứng kịp, mình cuối cùng đã làm sai điều gì.
Dương Phóng lạnh lùng nhìn chăm chú vào Mộc quản sự trên đất, trong lòng suy nghĩ có nên tiến hành diệt khẩu hay không.
Bỗng nhiên!
Hắn ngẩng đầu lên lần nữa, trong con ngươi chớp động sắc bén, làm rung động lòng người trong đêm tối.
"Không biết sống chết, đã cướp xe bạc còn không đi vậy mà còn dám tới?"
Dương Phóng lạnh lùng mở miệng.
Hắn đột nhiên quay lại, trực tiếp thu chiếc ủng vừa mới rèn đúc xong vào trong chiếc nhẫn, một khối Hắc Ma thiết còn lại cũng được hắn ném vào lò lửa một lần nữa, sau đó Dương Phóng lao ra ngoài.
Chỉ thấydưới đêm trăng mông lung, bóng người lập lòe.
Liên tục có mấy cái bóng người từ đằng xa lướt dọc mà đến, toàn thân áo đen, từ đầu cho tới chân, bao bọc tới vô cùng kín kẽ, chẳng mấy chốc đã xuất hiện cách Dương Phóng không xa, xếp thành một hàng, ánh mắt lạnh lùng.
Bọn họ có cầm đao, có cầm kiếm, có thì tay không tấc sắt.
Khí tức trên người mỗi người đều không yếu, nhìn một cái thì có ba tên Cửu phẩm và ba tên Thập phẩm, đặt ở bên ngoài tuyệt đối không phải là một cỗ lực lượng yếu.
Sau khi sáu người này xuất hiện, đầu tiên là lạnh lùng nhìn thoáng qua Mộc quản sự mặt mũi đầy vẻ thống khổ nằm trên mặt đất, sau đó cau màu lại nhìn về phía Dương Phóng cách đó không xa.
"Xem ra vận khí của chúng ta không tệ, thế mà tự giết lẫn nhau."
Tên cao thủ Thập phẩm cầm đầu nói với giọng lạnh lùng, "Sớm phế bỏ một tên cũng tốt, đỡ cho chúng ta rất nhiều phiền phức!"
"Các ngươi là ai, dám can đảm cướp bóc xe ngân lượng của Thần Vũ tông, không sợ chết sao?"
Dương Phóng lạnh giọng nói.
"Không thể trả lời!"
Một tên cao thủ Thập phẩm bên cạnh cười lạnh nói.
"Lên!"
Cao thủ Thập phẩm cầm đâu vung tay lên, nói với giọng lạnh lùng.
Sưu!
Không có ngoại lệ, sáu đạo thân ảnh cấp tốc lao ra, trên người sát khí bộc phát, hơi thở vô cùng lạnh lẽo.
Bọn họ giống như được huấn luyện nghiêm chỉnh, vừa lên tới đã bộc phát ra toàn bộ lực lượng, phối hợp với nhau, nhằm tiêu diệt kẻ thù ở mức độ sát thương lớn nhất.
Thậm chí ngay cả nói nhảm cũng lười nhiều lời.
Tuy nhiên!
Lần này, bọn họ lại bất kể như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới.
Mỏ bạc Nam Long lĩnh được bọn họ cho rằng là khu vực yếu kém nhất của Thần Vũ tông, lại sẽ xuất hiện một tên quái thai như Dương Phóng.
Ầm ầm!
Bóng người lóe lên giống như tia chớp.
Lực lượng kinh khủng trực tiếp phát ra tiếng nổ đùng đoàng trong không khí.
Gần như trong chớp mắt, Dương Phóng đã xuất hiện ở gần một tên cao thủ Thập phẩm, một quyền đấm thẳng vào lồng ngực của đối phương, lực lượng kinh khủng thuộc về Siêu phẩm ngang nhiên bộc phát, cả cánh tay như biến thành một cây cột sắt đáng sợ, không thể phá vỡ.
Ầm!
Phốc phốc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận