Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 626: Tu luyện lực lượng chấn động

Đến cuối cùng, tạp sát một tiếng.
Giống như đồ sứ bị vỡ vụn vậy, lập tức sụp đổ hóa thành bột mịn.
Mà Long trảo sau khi hấp thu Long cốt, đột nhiên trông hoàn toàn khác.
Không cần biết là màu sắc, lớn nhỏ, hình thể, đều nhìn thấy mà giật cả mình, vượt qua tưởng tượng.
Toàn bộ Long trảo đen nhánh rắn chắc, vảy giáp dựng đứng, so với trước đó lớn hơn ít nhất khoảng nửa vòng, đặc biệt là năm cái móng tay, lóe ra tia sáng đỏ sậm.
Trình độ sắc bén của nó đã được cải thiện một lượng không xác định so với trước đây.
Xùy!
Dương Phóng thuận tay quét qua, gió mạnh mang tới trong nháy mắt quét về phía nền đá cứng cỏi tạo ra tới năm cái lỗ hổng sâu tới ba bốn centimet.
Phải biết đây còn chưa có thúc giục bất kỳ chân khí nào!
Kẽo kẹt, kẽo kẹt ···
Dương Phóng khẽ nắm chặt tay lại, Long trảo phát ra những âm thanh chói tai.
Nó giống như một cỗ máy siêu hợp kim tinh vi.
"Không biết hiện tại một trảo xuống dưới, Bàng Vạn Chung lại có thể ngăn cản được không."
Hai mắt Dương Phóng chớp động.
Chuyến đi tới Kình Thiên vực lần này thực sự đáng giá!
···
Giữa núi rừng.
Mặt đất khẽ rung chuyển.
Những cây đại thụ khẽ rung động, từng chiếc từng chiếc lá vàng không ngừng từ trên cao rơi xuống, theo những luồng gió nhẹ bay về bốn phương tám hướng.
Trên người Dương Phóng mặc áo bào màu đen, tấm lưng vạm vỡ, trên người không tận lực tỏa ra bất kỳ khí tức nào, bàn chân đang không ngừng giơ lên rồi không ngừng giẫm xuống, thật giống như đang giẫm lên cái gì vậy.
Quan sát thật kỹ, chỉ thấy từng đợt lực lượng chấn động vô hình phát ra từ lòng bàn chân của hắn, xuyên thấu mặt đất, lọt thẳng xuống lòng đất, nhanh chóng chấn động ở sâu dưới lòng đất.
Phốc! Phốc! Phốc!
Mỗi một lần chân giẫm xuống, những đại thụ hai bên sẽ khẽ rung chuyển.
Kết quả như vậy khiến Dương Phóng cau mày lại, cảm thấy vô cùng bất mãn.
Từ sau cái ngày hắn hấp thu Long cốt, hắn đều đang tu luyện lực lượng chấn động của Địa Mẫu liên tục trong vài ngày qua.
Loại chấn động này nếu như tu luyện đến cảnh giới nhất định, bàn chân giẫm xuống, cây cối trên mặt đất tuyệt sẽ không có bất kỳ rung động nào, có thể cách chướng ngại vật một lần hành động chấn vỡ đồ vật ở bên trong.
Từ trên một loại trình độ nào đó mà nói, cái này giống với cách sơn đả ngưu.
Không chỉ làm chấn động mặt đất.
Càng có thể điều khiển lực lượng chấn động, bám vào trên nắm tay, có thể từ nắm đấm cùng một chỗ tới đánh người.
Chỉ có điều, Dương Phóng hiện tại hiển nhiên còn chưa đạt tới cảnh giới này.
Hiện tại mặc dù hắn nắm giữ loại lực lượng chấn động này, nhưng không thể chính xác đả thương đối phương, mỗi bước chân của hắn giẫm xuống, rất nhiều thứ trên mặt đất đều cũng sẽ chấn động theo.
Điều này cho thấy rõ năng lượng quá phân tán.
Không cách nào làm tới tập trung vào một điểm.
Dương Phóng không tin tà, tiếp tục giẫm chân ở trong rừng.
Phốc! Phốc! Phốc!
Âm thanh yếu ớt, lá rụng bay tán loạn.
Thậm chí còn có một số cục đá nhỏ bé cũng theo đó mà bắn lên.
"Không được, không phải như vậy, cách này quá mức cứng ngắc, quá mức cứng nhắc, không thể siết chặt toàn bộ lực lượng, rốt cuộc phải làm sao mới có thể lợi dụng loại lực lượng chấn động này?"
Dương Phóng rơi vào trong suy nghĩ, dừng lại lần nữa.
"Sự nặng nề của đại địa, sự vô biên của đại địa ... và nhịp đập đặc biệt của đại địa, làm thế nào để sử dụng nhịp đập này một cách hoàn hảo, tiến hành giết địch theo ý muốn của ta?"
Dương Phóng tự lẩm bẩm, thân thể không động đậy, hai mắt khép lại, hoàn toàn có thể cảm nhận được nhịp đập vô hình từ sâu trong lòng đất, từng đợt mạnh mẽ bộc phát, cực kỳ đều đặn.
Đó là!
Lực lượng thuộc về đại địa.
Người bình thường căn bản không cảm nhận được.
Toàn bộ tinh thần của Dương Phóng đều đang dồn vào nhịp đập trong lòng đất, lúc này nhịp đập đó như hòa làm một với nhịp đập trái tim của hắn, theo trái tim và huyết mạch của hắn cùng nhau rung động.
Mà ngay cả chân khí trong cơ thể hắn giống như cũng đang dâng trào với các mạch đất
Thiên địa và ta là một!
Mà vạn vật và ta cùng tồn tại.
Hai mắt Dương Phóng đột nhiên mở ra, giống như hiểu ra cái gì đó, sau đó giơ bàn chân lên, toàn thân hắn đột nhiên kéo lên một cỗ khí thế cực kỳ đáng sợ.
Phốc phốc!
Lại là một giẫm giẫm xuống.
Mặt đất cứng như đá, không động đậy.
Ngay cả cây cối cùng lá rụng xung quanh đều không có lay động, như thể không cảm giác được lực lượng này.
Dương Phóng mừng thầm trong lòng.
Xong rồi!
Thật xuyên thấu mặt đất, lao thẳng xuống sâu trong lòng đất.
Tuy nhiên!
Dương Phóng lại suy nghĩ một lúc.
"Lực lượng chấn động của bàn chân này đã xuyên qua bao nhiêu mét đất, đây thế nhưng là một ẩn số."
Sau đó, ánh mắt hắn đột nhiên nhìn về phía lòng bàn tay, trong mắt lóe lên một tia tinh quang.
Một cỗ lực lượng chấn động vô hình từ lòng bàn chân phát ra, nhanh chóng rót vào trong lòng bàn tay, sau đó thân thể nhoáng lên một cái, lòng bàn tay vỗ vào một thân cây to bằng vòng eo người trưởng thành.
Phốc!
Lực chưởng rơi xuống, đại thụ trước mắt không động đậy.
Thậm chí ngay cả lá cũng không rụng xuống.
Thật giống như một người lớn không biết một chút võ công tùy ý đánh ra một chưởng vậy.
Nhưng Dương Phóng đã nhanh chóng rút thanh trường kiếm bên hông ra, lập tức dùng sức quét ngang.
Tạp sát!
Cây đại thu to lớn lập tức bị chặt ngang chặt đứt, đổ nhào vào trên mặt đất.
Chỉ thấy khu vực lõi cây đại thụ sớm đã nát rữa, tràn ngập không khí cháy bỏng nồng nặc.
Một chưởng vỗ xuống này không chỉ mang theo lực lượng chấn động cường đại.
Càng là mang theo lôi uy của chân khí lôi điện vào bên trong thân của cây đại thụ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận