Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 229: Tiếp tục thu mua Tịch Tà ngọc

"Tuy rằng, trước đó nhận được bản đồ mô phỏng từ chỗ của Từ cảnh sát, nhưng chẳng qua cũng chỉ là chính chúng ta phán đoán ra mà thôi, chỉ có thể cho ra một cái phương hướng đại khái, muốn dựa vào bản đồ đó để tiến hành di chuyển, vậy chẳng khác gì nói chuyện hoang đường viển vông."
Trình Thiên Dã mở miệng, nói: "Hơn nữa, chúng ta còn chưa biết rõ được chút nào trong khoảng cách giữa Bạch Lạc thành và Đại Hoang vực có còn nguy cơ nào khác hay không, trừ khi đi theo một đội quân lớn, không phải vậy chỉ dựa vào mấy chục người chúng ta mà muốn đi vậy thì khó như lên trời!"
Dương Phóng hơi trầm mặc, suy tư.
Không sai!
Chỉ dựa vào bọn họ mà muốn di chuyển đến Đại Hoang vực, vậy trên cơ bản là không khả thi.
Hiện tại xem ra, hắn chỉ có thể tiếp tục chờ đợi ở Bạch Lạc thành.
Hy vọng Hắc Long quân thật có thể ngăn cản được tổ chức tà đạo ...
Hai người tiếp tục vừa ăn vừa uống vừa nói chuyện phiếm.
Trình Thiên Dã lại hỏi đến chỗ ở của Dương Phóng một lần nữa, Dương Phóng cũng không giấu giếm mà nói rõ nơi ở thật.
. . .
Ở vào lúc trời gần tối.
Những đám mây đen xám như chì bao phủ bầu trời, gió lạnh thổi vù vù, tiếng gió lạnh thấu xương.
Rất nhiều người run cầm cập vì lạnh, hai tay đúc vào trong tay áo, chạy từ đường phố này sang đường phố khác để về nhà.
Mùa đông ở thế giới bên này chính là khắc nghiệt như vậy.
Trận bão tuyết nói đến là đến, chẳng mấy chốc đã là một mảnh trắng xóa.
Bên trong gian phòng.
Dương Phóng đóng cửa phòng cẩn thận lại, nhảy xuống hố xuống dưới lòng đất, lại nhìn về phía một đống lớn đồ cổ, ngọc khí và châu báu ở trước mặt, trong lòng do dự.
Những thứ này nên được bán đi càng sớm càng tốt.
Giữ lâu thêm một ngày chính là mất giá một ngày.
Bây giờ vẫn có thể bán với một mức giá nhất định, nhưng sau này một khi trong thành xảy ra hỗn loạn, chắc chắn có thể rớt giá đến mức phải nghi ngờ cuộc sống.
"Đêm nay lấy ra và đi bán ngay trong đêm nay."
Dương Phóng thầm nghĩ.
Tuy nhiên vì phòng ngừa bị người phát hiện khác thường, hắn tuyệt đối không thể bán tất cả vào cùng một nơi.
Chuẩn bị tiến hành thủ tiêu tang vật ở những cửa hàng khác nhau, như vậy sẽ không thu hút quá nhiều sự chú ý.
Sắc trời vừa tối.
Dương Phóng đã đội mũ rộng vành, cầm một cái túi, khóa chặt cửa phòng, vội vàng rời khỏi nơi này.
Túi đồ thứ nhất xuất thủ rất nhanh, hầu như không thu hút được bất kỳ sự chú ý nào.
Lập tức bán được hơn 600 lượng.
Không hề nghi ngờ tất cả số tiền đó đều được Dương Phóng mua Tịch Tà ngọc.
Dù sao 600 lượng bạc tương đương với hơn mấy chục cân, cầm ở trên người tóm lại là không tiện, đổi thành Tịch Tà ngọc mới là vương đạo.
Sau đó, hắn lại chạy đi chạy về bốn lần, cuối cùng bán hết sạch tất cả đống đồ cổ, ngọc khí và châu báu.
Ngay sau đó là những dược liệu không biết tên kia cũng được hắn bán hết ra ngoài.
Đều không ngoại lệ, bán ra được tiền tất cả đều được hắn lập tức mua Tịch Tà ngọc.
Lại tích trữ được 65 khối.
Trên người còn thừa lại 22 lượng bạc cuối cùng.
Mà theo hắn thu mua lượng lớn Tịch Tà ngọc, khiến cho Tịch Tà ngọc liên tục mấy cái cửa hàng đều đã lần lượt hết hàng.
Phải biết, Tịch Tà ngọc cũng không phải rau cải trắng.
Đây là thứ đồ mà người thượng đẳng mới có thể mua được vì giá tiền khá cao.
Hàng tồn ở mỗi cửa hàng trên cơ bản cũng không nhiều, hắn một đợt chạy tới ba bốn cửa hàng tương đương với ba bốn cửa hàng đó đều bị hắn mua hết sạch.
Cộng thêm trước đó còn mua một lần, đến mức Tịch Tà ngọc tồn trong thành càng ngày càng ít.
Dương Phóng ôm cái túi, vội vàng quay trở lại nhà một lần nữa.
"Tiếp theo chính là chờ Tịch Tà ngọc lên giá ..."
Hiện tại số lượng Tịch Tà ngọc hắn tích trữ được trên người đã đạt tới con số khủng bố 227 khối.
Xem như dựa theo giá hiện tại là 58 lượng một khối để mà tính thì đó cũng vẫn kiếm lời bạc.
Dương Phóng nhất thời mừng rỡ, ở trong phòng tu luyện Trọng chưởng.
. . .
Màn đêm thăm thẳm.
Tuyết bay lả tả, gió lạnh khắc nghiệt.
Dưới ánh đèn trong đại điện mờ tối.
Tràn ngập một cỗ khí tức âm trầm vô hình, để cho lông tơ của người ta dựng đứng lên, có loại sợ hãi khó diễn tả.
Ngay trung tâm.
Một bức tượng toàn thân đen nhánh đứng vững vàng lặng lẽ ở đó.
Bức tượng này không cao, chỉ cao đến một thước, tương đương với hơn ba mươi centimet, toàn thân đen nhánh, quấn quanh lấy từng vòng từng vòng băng vải, thoạt nhìn như là một đứa bé trên mặt mang theo nụ cười quỷ dị, quan sát mọi người, bất động.
Bên dưới bức tượng thì có tới hơn mười người mặc áo bào đen đang quỳ lạy, người nào người nấy trên mặt đều lộ ra vẻ mặt cung kính.
Nhậm Quân ở trong đám người, trong lòng kinh hãi, tê cả da đầu, trộn lẫn ở nơi này, cũng đang lễ bái về phía bức tượng kia.
Trong mọi trường hợp, hắn ta chưa bao giờ nghĩ đến.
Tổ chức tà đạo thần bí khó lượng vậy mà là ở Phủ thành chủ?
Hứa gia Phủ thành chủ đã âm thầm đầu hàng địch?
Càng quan trọng hơn chính là!
Hắn làm đại quản gia của Hứa gia, vào lúc này cũng bị kéo tới, tham gia vào tổ chức tà đạo cùng với những người khác cùng nhau tiến hành lễ bái trước mặt bức tượng giống đứa bé.
Nhậm Quân trong lòng bất ổn, bối rối không thôi.
Chỉ cảm thấy rằng bức tượng đứa bé trước mặt dường như còn sống.
Ánh mắt quỷ dị kia khiến hắn khó thở, toát mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thậm chí đầu óc choáng váng...
Không được.
Tin tức về nơi này nhất định phải được truyền ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận