Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 150: Chúng ta sắp tới rồi.

Xung quanh tất cả đều là la liệt những cây đại thụ to lớn, khung cảnh gần như giống nhau và không dễ để phân biệt được.
Dương Phương im lặng một lúc, không hỏi thêm câu nào nữa.
Lúc trời chạng vạng tối, tiếng hô hào lại vang lên.
Đoàn người lại xuất phát tiến về phía trước một lần nữa.
Chỉ là một tình huống tồi tệ hơn đã xảy ra, trời bắt đầu đổ mưa vào ban đêm và trời rất lạnh, nhiều người phải vặt lấy từng chiếc lá cây lớn đội lên trên đỉnh đầu để tạm thời che chắn.
So với trời mưa lớn thì bóng đêm mới là nỗi sợ hãi thực sự của mọi người.
Cho nên cho dù là mưa to, bọn họ vẫn không dừng lại.
May mắn thay, sau khi họ đi qua một khu rừng rậm rạp, cơn mưa lớn chẳng mấy chốc đã tạnh.
Họ đi một hơi đến trưa ngày hôm sau, nhưng một điều vô cùng khủng khiếp đã xảy ra trước mắt họ.
Thi thể!
Khu rừng trước mặt ngổn ngang lộn xộn, mặt đất nằm rải rác đầy thi thể.
Nhìn vào quần áo, gần như tất cả đều là đám người trước đó Huyết tế ở nơi định cư rồi chạy trốn.
Có Hắc Long quân, có Kiếm tháp, có Tứ Phương minh ...
Còn có rất nhiều môn phái không kể tên ra được.
Cách đó không xa là một lượng lớn lương thực bay tán loạn, rất nhiều lương thực đều bị tuyết đọng bao trùm, một số rơi xuống khe nước.
Mọi người kinh hoảng trong lòng.
"Đây là có chuyện gì xảy ra? Mà những người này tất cả đều chết rồi!"
"Đây đều là cao thủ Tứ phẩm a!"
"Móa nó, lương thực của chúng ta quả nhiên bị bọn họ vụng trộm vận chuyển đi!"
. . .
Đám người xì xào bàn tán.
Sắc mặt Dương Phóng ngưng trọng lại, kiểm tra những thi thể này một cách cẩn thận.
Lại phát hiện trên thi thể không có bất kỳ vết thương nào.
Mỗi một bộ thi thể đều có làn da trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, nguyên nhân cái chết không rõ, thật giống như là ngủ thiếp đi vậy.
"Không ổn, không thể ở lại đây, đi nhanh!"
Dương Phóng giật mình trong lòng.
Thứ có thể giết chết mọi người kia, hơn phân nửa còn đang ở gần đây.
"Đi mau, tăng tốc lên đường!"
Bên phía Hồ Thiết Thụ cũng mở miệng hô to, giọng nói gấp rút.
Trong lòng mọi người cảm thấy kinh dị, phản ứng nhanh, vội vàng nhấc thân thể mệt mỏi lên, lại chạy như điên về phía trước.
Nhưng cũng may chuyện đáng sợ nhất đã không xảy ra.
Cái thứ giết chết đám người kia dường như đã rời khỏi gần đây.
Cứ như vậy.
Sau đó, bọn họ vừa đi vừa nghỉ, gặp sương mù, mưa đá, đầm lầy, yêu thú, các loại hoàn cảnh cực đoan.
Trong lúc đó còn thiếu chút nữa thì lạc đường một lần, lượn quanh một vòng rất lớn mới quay lại.
Đội ngũ lúc xuất phát có sáu trăm bảy trăm, về sau lại có thêm những người trà trộn vào cộng với người của Vạn Phúc thương hội và Thanh Mộc bang, tổng cộng có hơn một ngàn người, ở hơn mười ngày rong ruổi đi đường liên tục, hiện tại chỉ còn lại có bốn năm trăm người.
Có tới hơn phân nửa số người chết và mất tích!
Sức khỏe của Lưu trưởng lão từ đầu đến cuối còn chưa khôi phục, mười mấy ngày liên tục đều đang liên tục ho khan, mắt thấy ngày càng già đi.
Lại hai ngày nữa trôi qua.
Cuối cùng, cây cối trước mặt dần dần thưa thớt.
Một số dấu vết mới để lại của các võ giả lần lượt xuất hiện, giống như lên núi đi săn vậy.
Khi vừa nhìn thấy mọi người, tất cả đám võ giả kia đều lộ ra vẻ mặt khẽ giật mình.
Mà Vương Thiết Sinh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm sau khi cẩn thận tìm người hỏi đường.
"Hồ bang chủ, chúng ta sắp tới rồi."
Vương Thiết Sinh lộ ra vẻ mặt cảm thấy may mắn, mở miệng thở phào.
Sắc mặt Hồ Thiết Thụ cũng trở nên phức tạp, nhìn vào những người bên cạnh mình một chút.
Thanh Mộc bang bọn họ vốn còn lại ba mươi sáu người thì hiện tại chỉ còn lại hai mươi mốt người.
"Vương hội trưởng, trước đó các ngươi vận chuyển hàng hóa đều là đi như thế nào?"
Hồ Thiết Thụ hỏi ra vấn đề nghi hoặc trong lòng.
"Vận chuyển hàng hóa trước kia thường đi đường thủy vào mùa xuân và mùa hè, đường thủy tương đối an toàn, tốc độ cũng nhanh hơn."
Vương Thiết Sinh nói, "Chỉ khi mùa đông tới, đường thủy đều bị đóng băng, lúc đó chúng ta mới chỉ có thể đi đường bộ!"
"Thì ra là thế."
Hồ Thiết Thụ gật đầu.
. . .
Sau khi đi ra khỏi phần cuối cùng của khu rừng này, mọi người mới dừng lại để chỉnh lý lại một lần nữa.
Thần sắc mỗi người đều phờ phạc, quần áo xộc xệch, hiển nhiên đã gầy đi trông thấy, cuối cùng chẳng còn màng đến hình tượng nào nữa, lập tức nằm ngửa trên mặt đất.
Ngay cả Dương Phóng cũng có chút không chịu đựng nổi.
Lúc này, rất nhiều người lại bắt đầu đếm lại bằng hữu của mình ở xung quanh, đều lộ ra vẻ bi thương.
Về cơ bản mọi người đều có người thân và bằng hữu của mình không ra khỏi được khu rừng.
Đoạn đường này chẳng khác gì cuộc chạy đua trước cổng địa ngục.
Có thể gặp nguy cơ sinh tử bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, phần nhiều người đều là bởi vì bị lạc đường.
Mà lạc đường trong khu rừng này thì trên cơ bản không khác gì chết cả.
"Khụ khụ. . ."
Ở một gốc gây trước mặt, Lưu trưởng lão phát ra từng tiếng ho khan yếu ớt, tóc đã bạc phơ, hơi thở yếu ớt, cả người gầy đi tới mấy lần, mở miệng nói, "Thật đúng là không nghĩ tới, chúng ta thế mà thật có thể chạy ra được."
"Lưu trưởng lão, ngươi bớt nói nhiều một chút nghỉ ngơi nhiều hơn đi!"
Dương Phóng đi nhặt gỗ khô ở xung quanh rồi nhóm lửa nấu nước nóng.
"Ai, ta không được rồi, Dương Đạo, ta đoán chừng ta không chịu nổi đến đầu xuân."
Lưu trưởng lão tiếp tục ho khan.
"Không nên bi quan như vậy, đoàn đường vừa rồi dù có khó khăn đến đâu đi nữa, chúng ta không phải cũng đã vượt qua rồi sao, hãy để cho suy nghĩ tích cực lạc quan lên, như vậy chắc chắn có thể vượt qua được."
Dương Phóng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận