Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 39: Còn muốn giao năm vạn?

"Có một số kẻ trộm tinh thông trộm cướp, chúng có thể chứa đồ ăn trộm vào bên trong quần lót, thậm chí nhét vào đằng đít, những nơi này, các ngươi đã lục soát chưa?"
Lữ quản sự lạnh lùng nói.
"Cái này ..."
Hai người đàn ông kia có hơi lúng túng, lại ngẩng đầu nhìn về phía Dương Phóng.
Chỉ thấy sắc mặt Dương Phóng lập tức xanh xám, nhìn chằm chằm vào Lữ quản sự, lạnh giọng nói, "Lữ quản sự, ngươi đừng khinh người quá đáng!"
"Làm sao? Ngươi không muốn phối hợp?"
Vẻ mặt Lữ quản sự âm u lạnh lẽo, cũng nhìn về phía Dương Phóng.
"Sĩ có thể giết không thể nhục, ngươi nói là ta trộm đồ, ta còn nói là ngươi trộm, có muốn để cho ta cũng cởi quần của ngươi ra nhìn xem hay không!"
Dương Phóng nói với giọng điệu lạnh lùng, nhìn thẳng vào Lữ quản sự.
"Ngươi nói cái gì?"
Ánh mắt Lữ quản sự phát lạnh.
Dương Phóng lập tức tiến lên trước một bước, trong tay nắm chặt trường kiếm bên hông, một đôi mắt hằm hằm nhìn chằm chằm vào Lữ quản sự, khí tức trên người cuộn trào mãnh liệt, sát khí ngập trời, giống như có thể động thủ bất cứ lúc nào.
Đồng tử Lữ quản sự hơi co rụt lại nhìn về phía Dương Phóng.
Nhị phẩm!
Gia hỏa này lại là Nhị phẩm?
Một cỗ khí tức nguy hiểm khó tả trực tiếp từ trên người Dương Phóng khuếch tán mà ra.
Sắc mặt Lữ quản sự trở nên âm trầm, nói, "Thật to gan, ngươi đi lên liền dám động thủ với lão phu sao?"
"Chuyện này cho dù có nháo lên tới cao tầng ta cũng không sợ, Lữ quản sự, ngươi không nên ép ta, con thỏ gấp cũng biết cắn người!"
Dương Phóng lạnh lùng nói.
"Lữ quản sự, Dương đầu, hiểu nhầm, đều là hiểu nhầm mà thôi, đừng có như vậy."
Một tên hàn tử (đàn ông) với vẻ mặt trắng bệch đứng ở bên cạnh, vội vàng mở miệng.
"Đúng vậy a, đều là hiểu nhầm, Lữ quản sự, Dương đâu, hãy kiềm chế lại!"
Một tên hán tử khác cũng vội vàng nói.
Lữ quản sự trong lòng loạn lên, hắn hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào Dương Phóng, nói, "Được, được!"
Hắn lập tức dùng sức phất ống tay áo một cái, khuôn mặt âm trầm quay người rời đi.
Dương Phóng cũng lập tức buông chuôi kiếm ở bên hông ra, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lữ quản sự, trong lòng mang theo sát ý.
Bên 'Giang Nam Khách' kia chắc chắn có chuyện giấu giếm hắn!
Bằng không, hắn không có khả năng vừa mới tới thì đã bị nhằm vào.
Dương Phóng ra khỏi cửa hàng sắt, ngựa không dừng vó lập tức đi về phía phương hướng của Vạn Phúc thương hội.
. . .
Nửa canh giờ sau.
Bên trong một gian phòng của Vạn Phúc thương hội.
'Giang Nam Khách' đối mặt với Dương Phóng mặt mũi tràn đầy âm trầm, vẻ mặt trầm mặc, bàn tay nhẹ nhàng sờ lên cằm, một lát sau thì cười khổ nói, "Được rồi a, thật ra thì ta cũng không nghĩ tới sẽ là như vậy, ban đầu ta chỉ muốn ủy thác Lưu trưởng lão bên kia, đưa ngươi sắp xếp vào bên trong cửa hàng sắt nhưng ta lại không nghĩ tới nội bộ Hắc Hổ bang lại tranh đấu với nhau tới kịch liệt như vậy, Lữ quản sự này thế nhưng là người của Tào trưởng lão của Hắc Hổ bang, mà Tào trưởng lão lại là kẻ đối đầu tới chết với Lưu trưởng lão, hơn nữa chức vị tiểu đầu mục này ban đầu nên do Tào trưởng lão sắp xếp người tới, kết quả lại bị Lưu trưởng lão nhanh chân tới trước, cho nên người của Tào trưởng lão bên kia mới vô cùng bài xích ngươi, muốn ép đuổi ngươi đi!"
"Chuyện này vì sao trước đó ngươi không nói cho ta biết?"
Sắc mặt Dương Phóng âm trầm, "Hơn nữa giờ làm việc ngươi cũng không nói."
"Trước đó ta cũng không nghĩ tới."
'Giang Nam Khách' lắc đầu liên tục, nói: "Như vậy đi, nếu như ngươi không muốn làm thì ta sẽ lại đổi một công việc khác cho ngươi, tuy nhiên ngươi cần phải giao nộp năm vạn đồng cho ta!"
"Còn muốn giao năm vạn?"
Dương Phóng kinh sợ.
"Đúng vậy, giá cả thị trường chính là cái giá này, ngươi cũng thấy đó người không có bối cảnh muốn mưu sinh là khó khăn tới cỡ nào, xem như ngươi đi tìm công việc khác, ngươi lại không có bối cảnh, tới lúc đó cũng sẽ bị người khi dễ, năm vạn đồng không đắt."
'Giang Nam Khách' nói.
"Nhưng trước đó ta đã giao tám vạn."
Dương Phóng trầm giọng nói.
"Tám vạn đồng kia là giới thiệu ngươi đến cửa hàng sắt, năm vạn này là giới thiệu ngươi đến nơi khác, yên tâm, công việc mới chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều so với cửa hàng sắt bên kia, năm vạn này xem như là tiền nộp bù, ngươi sẽ có được những gì ngươi bỏ ra."
'Giang Nam Khách' tiếp tục nói.
Trong lòng Dương Phóng trở nên âm trầm, theo bản năng nắm chặt nắm đấm.
'Giang Nam Khách' này cho hắn một loại cảm giác, quả thực chính là một tên gian thương vô lương!
Hắn đây là đang dùng các loại lý do tới lừa tiền người quen.
Thậm chí Dương Phóng còn nghi ngờ đối phương sớm đã biết được tình huống bên cửa hàng sắt, đây là đang cố ý lừa hắn qua đó, sau đó lại đổi việc như thế là có thể hố thêm một lần nữa.
Hắn đối xử với mọi người ở Lam tinh đều như máy ép nước trái cây ...
"Trên người của ta đã không còn tiền, trước tiên đợi mấy ngày để xem một chút đi."
Dương Phóng lắc đầu.
Hắn đã nản lòng thoái chí đối với tên 'Giang Nam Khách' này.
Không muốn lại có bất kỳ lần gặp gỡ nào đối với cái tên 'Gian thương' này.
Về chuyện của cửa hàng sắt bên kia, hắn sẽ lấy chính thủ đoạn của mình để đi giải quyết.
"Vậy ngươi nghĩ kỹ chưa? Ở bên đó có thể không dễ dàng."
'Giang Nam Khách' ngạc nhiên nhìn về phía Dương Phóng.
"Nghĩ thông rồi."
Dương Phóng âm trầm gật đầu.
"Ừm, ngươi nghĩ thông là được rồi, thật ra thì tất cả mọi người đều là đồng hương, bản ý của ta khẳng định cũng là vì tốt cho các ngươi, nếu như sau này ngươi đổi ý, thật ra thì có thể tiếp tục tới tìm ta."
'Giang Nam Khách' tiếp tục nói.
Dương Phóng trong lòng lạnh lùng, đối với mọi lời nói của 'Giang Nam Khách' đều đã không còn tin tưởng nữa.
Hắn bây giờ chỉ cảm thấy con người này khiến hắn cảm thấy buồn nôn.
"Ta đi trước."
Dương Phóng nói, đứng dậy rời đi.
"Tiễn khách!"
'Giang Nam Khách' nâng chén trà lên, nhấp một ngụm.
Một tên người hầu chạy tới, mang theo Dương Phóng ra bên ngoài.
Dương Phóng cảm thấy trong lòng ngột ngạt, đi ra rất xa, mới nện một cú đấm vào bức tường bên cạnh, chậm rãi thở ra một hơi.
Thế giới chết tiệt này đang buộc hắn phải biến thành một kẻ ác.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận