Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 261: Độc này có thể giải được không?

"Là hắn a?"
Dương Phóng nói với giọng nói lạnh lùng.
Trình Thiên Dã vội vàng lao tới bắt đầu kiểm tra, trong lòng hoảng hốt, vội vàng kinh hô, "Nhâm đội trưởng, Nhâm đội trưởng ..."
Hắn ta đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc hỏi, "Nhâm đội trưởng sao vậy?"
"Còn làm sao nữa, chịu chút tra tấn mà thôi, ngày mai tìm người chữa trị một chút chắc là sẽ không sao."
Dương Phóng nói với giọng điệu lãnh đạm, xoay người nói: "Người ta đã giao cho ngươi, về sau đừng lại tới tìm ta, còn nữa!"
Thân thể hắn dừng lại, nói với giọng nói lạnh lùng, "Ta giết người của tổ chức đối phương rồi cứu Nhậm Quân đi, tiếp theo ngươi tốt nhất tìm một cái nơi an toàn giấu Nhậm Quân đi, không phải vậy Nhậm Quân lộ diện một cái thì ngay cả ngươi cũng sẽ bại lộ, đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì thì không cần ta phải nhiều lời a?"
Trình Thiên Dã giật mình trong lòng, trong nháy mắt hiểu ra được, vội vàng gật đầu.
"Được rồi, đa tạ bằng hữu!"
Dương Phóng hừ lạnh một tiếng, thân thể nhảy lên biến mất trong bóng đêm.
Trình Thiên Dã lập tức khóa chặt cửa phòng, bắt đầu nhanh chóng kiểm tra thương thế của Nhậm Quân.
Hắn không dám kinh động đến người khác, đành phải ra sức vận nội khí lên truyền vào trong cơ thể của Nhậm Quân ...
"Khụ khụ khụ. . ."
Nhậm Quân phát ra từng tiếng ho khan yếu ớt, "Mả ... mẹ nó ... mả mẹ nó ..."
"Nhậm đội trưởng ..."
Trình Thiên Dã vội vàng mở miệng.
". . ."
Nhậm Quân ngừng nói.
. . .
Sáng sớm ngày hôm sau.
Dương Phóng tiếp tục quay trở lại làm việc trong Hắc Long quân như không có chuyện gì xảy ra.
Cả ngày hôm đó trôi qua chỉ dành cho cuộc cãi vã giữa Trịnh đại phu và Trình đại phu.
Dương Phóng bị tiếng cãi vã ồn ào làm cho đau đầu, hắn cảm thấy rất nhàm chán.
Hắn thiếu chút nữa nhịn không được mà đập chết hai con hàng này.
Hai người này cãi nhau bao nhiêu cũng được nhưng lại hết lần này tới lần khác cứ ra lệnh cho hắn phải làm cái này cái kia.
Đến cuối cùng Dương Phóng chỉ có thể phớt lờ không tiếp tục để ý, vì thế còn thiếu chút nữa thì đắc tội Trịnh đại phu.
Mãi cho đến khi hết giờ làm, Dương Phóng rốt cuộc mới được giải thoát, mới được thở phào nhẹ nhõm.
Hắn cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, thở ra một hơi dài và bước ra khỏi Hắc Long quân.
Nếu như có thể, hắn thực sự không muốn ở lại đây dù chỉ một ngày.
Quả thực không có một chút tự do nào cả.
Trịnh đại phu làm người quá mức táo bạo.
Trình đại phu thì lại quá mức cứng đầu.
Không ai trong số họ sẽ chịu lùi lại một bước, thay vào đó họ lại kẹp chính mình vào giữa.
"Dương Phóng. . ."
Đột nhiên, một giọng nói kinh ngạc vang lên cách đó không xa.
Dương Phóng ngẩng đầu nhìn lại, "Lão Ngô ..."
Hắn lập tức cất bước đi tới.
"Ngươi quả nhiên ở chỗ này, quá tốt rồi, nhanh đi với ta."
Lão Ngô thần thần bí bí lôi kéo Dương Phóng đi về phía phương hướng nơi xa.
"Chuyện gì vậy?"
Dương Phóng nghi hoặc.
"Nhậm đội trưởng đã được cứu ra vào tối hôm qua, nhưng là tình huống không được tốt lắm, ngươi là đại phu, cùng ta đi qua xem một chút."
Lão Ngô nói nhỏ.
Dương Phóng khẽ giật mình, nhất thời không nói nên lời.
Chuyện này lại đổ vào trên đầu mình.
Sau khi hắn hơi suy nghĩ về chuyện này một lúc thì hắn đã hiểu.
Thân phận của Nhậm Quân bây giờ cực kỳ nhạy cảm, để giữ bí mật tin tức, Trình Thiên Dã đương nhiên không còn dám đi tìm đại phu bình thường, vì vậy hắn cũng chỉ có thể đi tìm kiếm mình.
Dương Phóng cảm thấy bất lực nên đành phải đi theo lão Ngô một đường đi về phía nơi ở của Trình Thiên Dã.
Mặt trời chẳng mấy chốc đã xuống núi.
Trong thành lại trở nên lờ mờ một lần nữa.
"Dương Phóng, ngươi tới rồi."
Trình Thiên Dã rất vui mừng và vội vã nhanh chóng chạy tới.
Để giữ bí mật tin tức, ngoại trừ lão Ngô và Trần Thi Nghiên, hắn cũng chỉ thông báo cho Dương Phóng.
Không ai trong số những người Lam tinh khác nhận được bất kỳ tin tức nào.
"Ngươi mau nhìn xem Nhậm Tổng đội trưởng ..."
Trình Thiên Dã nói.
"Được."
Dương Phóng gật đầu và bước tới để kiểm tra.
Chỉ thấy vào lúc này, Nhậm Quân ý thức mơ hồ, hơi thở yếu ớt, nằm ở trên giường trông bộ dạng vô cùng không tốt.
Đầu tiên hắn bắt mạch cho Nhậm Quân, sau đó vẻ mặt hắn hơi động một chút, lập tức mở miệng và mí mắt của Nhậm Quân ra kiểm tra, hai mắt hắn hơi nheo lại.
"Độc. . ."
Hơn nữa còn là loại độc mà bản thân mình quen thuộc ...
Túy Hồn hương!
"Làm sao vậy, độc này có thể giải được không?"
Trình Thiên Dã vội vàng hỏi.
"Độc tính không sâu, hẳn là có thể trị khỏi, nếu như nghiêm trọng hơn, chỉ sợ chắc chắn phải chết không nghi ngờ."
Dương Phóng nói.
Hơn phân nửa là độc mà chính mình đã phóng ra trước đó đã để cho Nhậm Quân hít phải.
Điểm này gần giống hệt như Trình Thiên Dã trước đó.
"Để ta kê một toa thuốc đi."
Dương Phóng đứng dậy, lấy giấy bút ra và viết lên bàn.
"Trình đội trưởng, ngươi dựa theo toa thuốc này bốc thuốc chắc là có thể được rồi."
Dương Phóng nói.
"Được rồi, được rồi, thật sự đã làm phiền ngươi."
Trình Thiên Dã vội vàng nói.
Một mực từ trước đến nay, hắn cho rằng Dương Phóng quá mức tiêu cực, không có tác dụng lớn đối với bọn họ, thuộc về loại người cực kỳ không đáng chú ý, kiểu có cũng được mà không có cũng không sao, không ngờ đêm nay đối phương lại giúp bọn họ một cái ân lớn.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận