Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 119: Hành Giả Võ Tòng!

Trường đao Dương Phóng quét tới, nhanh như thiểm điện, cực nhanh rơi vào phía sau lưng của người kia
Người kia vội vàng quay lại ngăn cản, lại không nghĩ tới tu vi của Dương Phóng lại kinh khủng vậy, lực lượng to lớn như thế, đã hất văng vũ khí khỏi tay hắn ta ngay tại chỗ, trường đao lập tức hung hăng đập vào gáy của hắn.
Bịch một tiếng, máu tươi bắn tung tóe rơi rụng.
Trường đao rạch từ gáy của hắn xuống tới chỗ ngực.
Đôi mắt của người nọ trừng một cái, lộ ra vẻ không cam lòng và hoảng sợ, thân thể hắn lập tức mềm nhũn xuống.
Lúc này, tiếng vó ngựa từ bốn phương tám hướng đã nhanh chóng tiếp cận tới.
Đồng thời còn có từng thân ảnh thi triển khinh công từ bốn phương tám hướng nhanh chóng lao tới.
"Ở nơi đó, Thần chủng ở trên người của hắn!"
"Nhanh nhanh lại đây!"
. . .
Dương Phóng sắc mặt âm trầm, biết mình đã bị bại lộ, lập tức chạy trở về đường cũ, tiến vào trong tổng bộ Hắc Hổ bang lần nữa.
Hắn một đường lao nhanh, lập tức lao thẳng về phía tháp chuông của tổng bộ.
Chẳng mấy chốc đã chạy qua từng cái bậc thang, lập tức đáp xuống tháp chuông.
Bên cạnh, một chiếc chuông đồng to lớn, không động đậy.
Từ trên cao nhìn xuống, quan sát xung quanh.
Chỉ thấy toàn bộ nơi định cơ còn muốn loạn hơn so với tối hôm qua.
Khắp nơi đều là những đám cháy, thi thể ngổn ngang, buông tuyết, máu tươi ...
Giống như địa ngục ngày tận thế!
Ngoài đó ra, có một số lượng lớn các cao thủ ở tất cả các phương hướng, đang điên cuồng đổ xô về đây.
Toàn bộ tổng bộ Hắc Hổ bang, nghiễm nhiên đã được bao bọc vây quanh.
Dương Phóng trên mặt đeo mặt nạ nên không thấy rõ biểu hiện trên mặt hắn, trên người mặc áo bào màu đen, thổi phần phật tung bay trong gió rét.
"Ta chỉ muốn an phận thủ thường, chưa từng chủ động trọc vào ai, không trêu vào ai, nhưng vì cái gì, vì cái gì ..."
"Tại sao phiền phức lại cứ liên tục tìm đến ta?"
"Ta từng trốn ở dưới gầm giường, từng đào địa động, trốn trong đống đổ nát để thoát khỏi phiền phức …"
"Mặc dù như thế, phiền phức vẫn là còn chủ động tới tìm ta!"
"Thật sự không cho đường sống sao ..."
. . .
Nhìn vào bông tuyết bay xuống, trong mắt Dương Phương dần dần lộ ra một tia điên cuồng cùng lạnh lùng.
Tượng đất cũng có ba phần tức giận!
Ai chưa từng có thời điểm điên cuồng?
Cự Thạch công!
Thở ra!
Thân thể hắn đột nhiên bành trướng phình to lên, cơ bắp nổi lên, thân thể vốn gầy gò gần như lập tức phồng lên một vòng nhỏ, cánh tay và đôi chân tất cả đều trở nên to lớn dị thường, quần áo cũng hơi phồng lên.
Trở nên vạm vỡ cường tráng một cách dị thường!
Mái tóc vốn được buộc cao lúc này bỗng trở nên bồng bềnh xoã tung, phịch một tiếng, xõa xuống hai vai.
Bạo Khí quyết!
Ầm!
Nội khí trong cơ thể đang dâng trào, nhanh chóng được vận chuyển một vòng dọc theo quỹ tích đặc thù.
Ban đầu thực lực chỉ là Lục phẩm trung kỳ thì vào lúc này ở sau khi sử dụng Bạo Khí quyết kích phát tiềm lực lại lần nữa tăng lên, từng tầng một leo lên, trong thời gian ngắn ngủi đã đạt tới Lục phẩm hậu kỳ.
Vào lúc này!
Dương Phóng có thể nói là mang theo song buff!
Không đúng, còn phải tăng thêm một cái lôi âm.
Loại lực lượng này, quả thực cuồng bạo!
Ầm ầm!
Bốn phía tiếng móng ngựa không ngừng vang lên, giống như sóng cả cuộn trào, mang theo mảng lớn bông tuyết.
Cửa lớn tổng bộ Hắc Hổ bang vừa đồi mắt đã bị người phá vỡ vụn.
Lượng lớn nhân mã hoặc là trèo tường, hoặc là chạy vào từ cửa chính, hoặc là từ cửa phụ, một mực chen chúc tiến vào, lập tức bao vây toàn bộ xung quanh tháp chuông.
Phóng tầm mắt nhìn tới, có ít nhất bốn đến năm trăm người.
Một mảnh đen kịt.
Có điều sau khi mọi người xông tới thì đồng tử trong mắt đều đột nhiên co rụt lại, lộ ra từng đợt kinh ngạc.
"Lục phẩm hậu kỳ!"
Trong lòng bọn họ vô cùng sợ hãi.
Đây là người nào?
Ngay cả Tống Vạn ánh mắt cũng không thể không ngưng tụ lại, ghìm chặt tuấn mã, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bóng người ở trên tháp chuông, nghiêm nghị quát, "Ngươi là ai? Là Thông Thiên giáo chủ kia sao, tháo mặt nạ của ngươi xuống đi!"
"Thông Thiên giáo chủ!"
Hoang Dã nghiến răng nghiến lợi, gắt gao nhìn chằm chằm vào Dương Phóng, lạnh giọng quát, "Giết đệ tử Kiếm tháp ta thì cút xuống đây cho ta!"
"Giao Thần chủng ra!"
Giọng điệu của Bạch Phong lạnh lẽo, mở miệng quát.
"Đúng, giao Thần chủng ra!"
"Giao Thần chủng ra tha cho ngươi khỏi chết!"
Mọi người xung quanh cũng thi nhau hò hét theo.
Trong đám người.
Tưởng Khai, Quách Thiên Khiếu, hai người Lam tinh xuyên không mà đến, ánh mắt nghi ngờ không thôi, nhìn về phía trên.
Người đeo mặt nạ này chính là Thông Thiên giáo chủ sao?
Mơ hồ là người xuyên không mạnh nhất với thực lực là Lục phẩm!
Thần chủng vừa rồi thế mà bay về phía chỗ của hắn?
Nói như vậy, Đạo đồ từ trước đó tới nay đều ở trong tay của hắn?
Dương Phóng chậm rãi lắc lư cái cổ, cảm nhận được lực lượng khổng lồ mà cuồng bạo trong cơ thể, hai mắt lạnh lùng, giọng nói nặng nề vang vọng, như là chuông lớn, "Các ngươi đang ồn ào cái gì? Thông Thiên giáo chủ cái gì a, ta đây ... thế nhưng là Hành Giả Võ Tòng!"
Phốc phốc!
Cạch!
Hắn vung trường đao của mình lên, chặt đứt dây thừng trên chuông đồng, một phát Đồng Chưởng công, lập tức vỗ vào trên chuông đồng, chuông đồng phát ra một tiếng chuông vang kinh khủng, nguyên một cái chuông đồng to lớn bị hắn vỗ bay ra ngoài, hung hăng đập về phía mọi người.
"Thật can đảm!"
Tống Vạn quát lên một tiếng chói tai, thân thể to lớn dẫn đầu từ trên lưng ngựa nhảy lên, quần áo rộng thùng thình, toàn thân tràn đầy khí lực, toàn bộ lòng bàn tay phải như có một lớp sơn vàng rực, một chưởng vỗ về phía chuông đồng.
Đông!
Lại thêm một tiếng chuông vang truyền ra, tiếng chuông lan tràn, quét ngang về phía bốn phương tám hướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận