Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 949 - Ngạ Lang chết



Chương 949 - Ngạ Lang chết




Đối phương đang liên tục mật báo với ba thế lực lớn này, nói ra vị trí của hắn một cách chuẩn xác cho ba thế lực lớn, từ đó thu hút kẻ địch mạnh cho mình!
"Muốn chết! !"
Ầm!
Dương Phóng nổi giận, một chưởng đập chết tên cường giả của Thần Tích phường trước mặt, khuôn mặt băng giá, khí tức trên người vô cùng đáng sợ.
Trong đầu hắn nhanh chóng xoay chuyển, xuất hiện vô số ý nghĩ.
Mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, hắn ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt lạnh lẽo, thân thể nhoáng một cái, lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
Toàn bộ khu rừng rộng lớn nhanh chóng chìm vào bóng tối tuyệt đối.
···
"A? Lại biến mất, trên người hắn quả nhiên nắm giữ bảo vật thần bí nào đó!"
Trong một khu rừng khác, đống lửa đang cháy, Bạch Vô Thường đang nướng một con thỏ hoang, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía xa.
"Hai ngày, ở dưới nhiều người đuổi theo bao vây chặn đánh như vậy, hắn thế mà thật có thể kiên trì tới hai ngày, Bạch Vô Thường, nếu không để cho ta cũng gia nhập vào bên trong đội vây công đi, đám người kia thật đúng là vô dụng a!"
Ngạ Lang mở miệng nói với giọng lạnh lùng.
Dưới tình huống có Bạch Vô Thường và mình chỉ điểm phương hướng, đám người kia thế mà còn lãng phí thời gian tới hai ngày vẫn không thể ngăn cản được Dương Phóng, thực sự đã làm cho hắn thất vọng.
"Không cần, bây giờ mới qua hai ngày mà thôi, nếu như ngươi xuất thủ, chẳng phải chẳng mấy chốc thì kết thúc sao, chờ một chút, dù sao thời gian còn sớm, chúng ta cứ coi như xem kịch đi, ta ngược lại là muốn xem xem hắn đến cùng còn có thể nhảy nhót được bao lâu nữa?"
Trên khuôn mặt Bạch Vô Thường vẫn tràn đầy nụ cười tươi.
"Hừ, nhìn thấy gia hỏa đó sống sót từng ngày, ta thật sự không cảm thấy thoải mái chút nào!"
Ngạ Lang phát ra tiếng hừ lạnh, lại cũng chỉ có thể nghe theo Bạch Vô Thường.
Thời gian trôi qua từng phút từng giờ.
Cả hai người tọa trấn ở khu vực phía sau, tận hưởng cuộc sống một cách chậm rãi.
Bạch Vô Thường trái ôm phải ấm, oanh oanh yến yến, hắn mang theo rất nhiều nữ tử đến đây, cười khúc khích không ngừng, làn gió thơm nồng nặc có thể phảng phất rất xa ngay cả trong đêm tối.
Ngạ Lang thì không có bao nhiêu hứng thú đối với nữ nhân.
Sau khi ăn cơm tối xong, hắn liền khoanh chân ngồi ở trên một tảng đá lớn, mái tóc dài màu vàng óng xõa sau lưng, nhắm mắt lại, khuôn mặt lạnh lùng, thân thể giống như chạm khắc mà thành, tản ra một cỗ khí tức uy nghiêm vô hình.
Tuy nhiên!
Trong lúc im hơi lặng tiếng, một sự thay đổi quỷ dị xuất hiện đằng sau lưng Ngạ Lang.
Một bóng người to lớn mà vạm vỡ dần dần hiển hiện, toàn thân trên dưới đen nhánh yêu dị, như hòa làm một thể với bóng tối, giống như một tôn Hắc Ám Ma Thần, ánh mắt lạnh lùng.
Dương Phóng chẳng biết lúc nào hắn đã đi đường vòng đến đây!
Hắn không nói một lời, một bàn tay to lớn trắng noãn lập tức vỗ ra, hung hăng vỗ mạnh về phía lưng của Ngạ Lang.
Đột nhiên!
Ngạ Lang sinh ra cảm ứng, đột nhiên mở mắt, không nghĩ ngợi chút nào, đột nhiên hét lớn, một lớp lực lượng lĩnh vực vô cùng kinh khủng, ngay lập tức lan tràn ra từ bên ngoài thân thể hắn, đồng thời cả người hắn như tia chớp nghiêng một bêncấp tốc xoay người, mười ngón tay sắc bén trực tiếp đâm thẳng về phía thân thể sau lưng hắn.
Ầm!
Một tiếng vang trầm.
Một chưởng ẩn chứa chấn động đáng sợ lập tức va chạm vào mười ngón tay của Ngạ Lang, kinh thiên động địa, kinh khủng khó lường, trực tiếp phá hoại nội tạng trong cơ thể Ngạ Lang đến vô cùng thê thảm.
Phốc phốc!
Ngạ Lang phọt ra máu tươi, muốn rách cả mí mắt, quả thực không thể tin được.
"Bạch Vô Thường!"
Ngạ Lang hét lớn, ý đồ để Bạch Vô Thường ra tay cứu giúp, đồng thời thân thể nhanh chóng lùi lại, lực lượng lĩnh vực giống như hóa thành một con dao vô hình hung hăng chém thẳng về phía thân thể Dương Phóng.
Tuy nhiên!
Lĩnh vực của hắn vừa mới triển khai đã bị lĩnh vực của Dương Phóng xé nát ngay lập tức, ngay cả thân thể của Ngạ Lang cũng bị lực lượng khủng bố lập tức giam cầm, khó mà động đậy.
Hưu!
Nguyễn kiếm bên hông Dương Phóng nhanh chóng ra khỏi vỏ, hóa thành luồng sáng tím quỷ dị, giống như tia chớp, nhanh chóng quấn về phía cái cổ của Ngạ Lang.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Ngạ Lang hét lớn, trong ngàn vạn lỗ chân lông của hắn lập tức bắn ra từng mảnh từng mảnh huyết quang nồng đậm, cuối cùng cũng khôi phục lại hành động một lần nữa.
Hắn không kịp trốn tránh, vội vàng vận chuyển lực lượng lĩnh vực lên, huyết quang trên dưới toàn thân như dung hợp vào lĩnh vực của bản thân, lập tức sử dụng một loại bí thuật đáng sợ nào đó, khí tức trong nháy mắt được kéo lên, một trảo hung hăng chộp về phía thân thể của Dương Phóng.
"Rống!"
Ầm ầm!
Lôi âm kinh khủng đột nhiên phát ra, kinh thiên động địa, âm thanh ầm ầm, trực tiếp rót vào sâu trong linh hồn của Ngạ Lang, khiến cho thân thể của hắn đột nhiên có hơi dừng lại, trên dưới toàn thân bởi vì bí thuật mà khí huyết bốc cháy lên, trong lúc này trở nên hỗn loạn, một thân lực lượng có loại cảm giác giống như lập tức mất đi sự khống chế, thất khiếu trong nháy mắt phun máu.
Cùng lúc đó, Nhuyễn kiếm màu tím của Dương Phóng quỷ dị giống như rắn độc, lập tức hiện lên.
Phốc phốc!
Ngạ Lang vẻ mặt ngẩn ngơ, thân thể hoàn toàn không động đậy, cả cái đầu lập tức bay ra.
Xoát!
Nhuyễn kiếm màu tím rút về lần nữa, xuất hiện ở trong tay Dương Phóng, một đôi ánh mắt lãnh đạm đen nhánh, lạnh lùng nhìn về phía không xa trước mặt.
Chỉ thấy cách đó không xa.
Bạch Vô Thường vẫn đầy nụ cười trên mặt, vẻ mặt rất hứng thú nhìn vào Dương Phóng.
Giống như sớm đã biết Dương Phóng sẽ đến.
P/S: Ta thích nào ... chương 9



Bạn cần đăng nhập để bình luận