Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1183 - Là Diệt Tà minh!



Chương 1183 - Là Diệt Tà minh!




Chỉ cần nhục thân còn là được rồi!
Nói thật ra, hắn chắc chắn sẽ không từ bỏ nhục thân ban đầu của mình một cách dễ dàng như vậy!
"Diệp Huyền, Đại sư huynh của ngươi là khổ mệnh, hai năm trước vì phối hợp cứu ta, Đại sư huynh cảu ngươi bị người thi triển bí thuật linh hồn, đả thương linh hồn, cho nên linh hồn của hắn ở vào trong trạng thái ngủ say, không cách nào trở về! Trong khoảng thời gian này, ngươi phải chăm sóc thân thể Đại sư huynh của ngươi cho thật tốt!"
Dương Phóng khẽ thở dài.
"Bị người đả thương linh hồn? Thảo nào sẽ như vậy!"
Diệp Huyền giật mình.
Tuy nhiên nhục thân của Đại sư huynh cũng thực sự kinh khủng!
Sau khi nhấc trở về, hắn từng kiểm tra cẩn thận qua, phát hiện có thể so với Kim Cương!
Dương Phóng này ẩn giấu quá sâu.
"Bên phía chính quyền có nghi ngờ gì hay không?"
Dương Phóng hỏi thăm.
"Hoài nghi, sau đó Trình Thiên Dã, Nhậm Quân bên chính quyền đã bỏ ra các loại thủ đoạn tìm kiếm Đại sư huynh, cũng may đều được ta đánh lừa."
Diệp Huyền trả lời.
Thâm chí Trình Thiên Dã một mực khẳng định, Dương Phóng chính là thành viên chính thức của tổ chức Thiên Thần.
Cũng không biết có được tin tức từ chỗ nào.
"Thật sao?"
Dương Phóng như có điều suy nghĩ.
Xem ra sự hoài nghi của chính quyền đối với mình từ đầu đến cuối đều không giảm chút nào.
Bỗng nhiên!
Hắn nhìn thoáng qua Diệp Huyền, cau mày nói: "Ngươi bị thương, nhắm hai mắt lại!"
"Vâng, sư tôn!"
Diệp Huyền vội vàng nhắm mắt lại.
Xùy!
Dương Phóng đưa tay điểm một cái, một cỗ lực lượng cực kỳ tinh thuần cuộn trào mãnh liệt nhanh chóng tràn ra, chui vào trong thân thể của Diệp Huyền.
Cùng lúc đó, càng là thuận tay ném ra hai quyển bí tịch.
Phục Thiên thủ và Hư Không bộ!
Xem như là thù lao mà đối phương chăm sóc nhục thân của chính mình.
Làm xong mọi chuyện, thân thể Dương Phóng cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, lập tức tiêu tán, nhanh chóng hóa thành hư ảo.
"Diệp Huyền, ngươi là do người phương nào gây thương tích?"
"Là Diệt Tà minh! Sư tôn, ngươi vẫn còn ở đây chứ?"
Diệp Huyền vội vàng ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi.
Tuy nhiên hoàn cảnh trước mắt hắn sớm đã không còn bất kỳ tung tích nào của Dương Phóng.
Ngay sau đó tia chớp màu đỏ ngòm hội tụ trên bầu trời cao cũng bắt đầu tiêu tán nhanh chóng.
Mọi chuyện giống như chưa từng xảy ra!
Diệp Huyền thay đổi sắc mặt, trong lòng quay cuồng không ngừng, đột nhiên, ánh mắt ngưng trọng lại, để ý tới hai quyển bí tịch trước người ...
...
"Phục Thiên thủ, Hư Không bộ?"
Diệp Huyền vội vàng nhặt bí tịch lên, thầm giật mình, lại quan sát bốn phương tám hướng, nói: "Sư tôn, sư tôn ..."
Hắn liên tục gào thét nhiều lần.
Lại phát hiện xung quanh đã không còn bất kỳ lời đáp trả nào.
"Sư tôn không chết, thế mà lại trở về từ trong sương mù hắc ám?"
Diệp Huyền càng nghĩ càng cảm thấy rung động.
Theo tu vi hắn cường đại không ngừng, hắn đối với cơ mật của thế giới này cũng càng ngày càng biết nhiều hơn.
Một khi tiến vào Thánh Linh sẽ cảm nhận được điềm gở trong thiên địa, tiếp nhận nguyền rủa trong thiên địa, sẽ thường xuyên nhìn thấy một số thứ mà người bình thường khó mà nhìn thấy được, tục xưng sương mù hắc ám.
Một khi từ Thánh Linh cảnh đột phá đến một bước cuối cùng thì sẽ hóa thân thành Hắc Sắc Cự Ma, giết hết những người xung quanh mình, sau đó bị sương mù hắc ám thôn phệ, vĩnh viễn không cách nào xuất hiện.
Thế nhưng là!
Vị sư tôn thần bí khó lường này lại có thể xuất hiện trở lại?
Hắn đánh xuyên sương mù hắc ám sao?
Phá vỡ nguyền rủa trong thiên địa sao?
"Tổ chức Thiên Thần ... khó trách gần đây một mực không nghe thấy bất cứ tin tức nào của bọn họ, bọn họ đang nghĩ cách cứu viện sư tôn?"
Diệp Huyền thầm nói nhỏ.
Nhìn vào bí tịch trong tay, hắn hít sâu, lập tức lật xem cẩn thận.
Nội dung bên trong hai quyển bí tịch này đều cao thâm khó lường, vô cùng huyền diệu.
Là bí tịch cần phải tiến vào Thánh Linh cảnh thì mới tham ngộ được!
Lấy tu vi hiện tại của hắn, xem như tu luyện thì cũng không phát huy ra được bao nhiêu uy lực.
"Cái này chỉ sợ mới là chân truyền của sư tôn."
Diệp Huyền lộ ra vẻ mặt phức tạp, khe khẽ thở dài.
Đã nhiều năm như vậy chính mình cuối cùng cũng được tán thành.
Được đối phương ban thưởng bí tịch nòng cốt!
Này cũng không uổng công trước đó hắn tặng nhiều thứ như vậy.
Diệp Huyền vô cùng trân trọng, cất hai quyển bí tịch này vào trong ngực, sau đó cẩn thận phân biện phương hướng, lập tức chạy trở về hang động trước đó.
Nơi này cách hang động trước đó lại cách xa tới hơn mười dặm!
Điều đó tương đương với việc nói rằng, một cái ý niệm của sư tôn là có thể bắt được hắn từ khoảng cách mấy chục dặm tới.
Thủ đoạn như thế, vô cùng kỳ diệu!
···
Những ngọn núi ở phía xa.
Nhậm Quân, Trần Thi Nghiên một mặt căng thẳng, tìm kiếm Diệp Huyền ở khắp mọi nơi.
Mặc dù biết rõ Diệp Huyền có thể là bị cường giả siêu cấp nào đó mang đi, nhưng bọn họ cũng không muốn từ bỏ như vậy, chuẩn bị sống thấy người, chết phải thấy được xác.
"Nhậm đội trưởng, ta ở chỗ này!"
Diệp Huyền vẻ mặt âm trầm, đi tới từ nơi không xa.
"Diệp Huyền, chuyện gì vừa xảy ra vậy? Làm sao mà ngươi lại đột nhiên biến mất không thấy đâu?"
Trần Thi Nghiên vội vàng hỏi thăm.
"Không có gì, một vị tiền bối của gia tộc bắt ta ra ngoài, dặn dò một số chuyện."
Diệp Huyền mở miệng nói.
Hắn cũng không có ý định nói ra sự thật cho bọn họ biết.
Cũng không định chia sẻ hai quyển bí tịch kia với mọi người.
"Tiền bối của Diệp gia tới?"
Nhậm Quân hoài nghi.
"Đúng vậy, đi thôi, chúng ta nhanh chóng trở về cứ điểm đi."
Diệp Huyền mở miệng nói, dẫn đầu chạy về phía phương hướng nơi xa.
Nhậm Quân hơi trầm mặc, lập tức dẫn theo Trần Thi Nghiên đi theo đằng sau.
P/S: Ta thích nào ... chương 10



Bạn cần đăng nhập để bình luận