Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 853 - Huyền Long tự



Chương 853 - Huyền Long tự




Trong quán rượu đủ các loại âm thanh vang lên không ngừng.
Dương Phóng tiếp tục cắm đầu ăn cơm.
"Đúng rồi, nói đi cũng phải nói lại, nếu như Thái tử thực sự tạo phản, hắc hắc, các ngươi có thể tạo phản theo hay không?"
Đột nhiên có người mỉm cười khẽ nói.
Những người khác lập tức thay đổi sắc mặt.
Sau đó không ít người mỉm cười theo.
Có người biểu thị trước tiên quan sát cái đã, chờ bọn họ đánh tới lưỡng bại câu thương rồi lại nói, có người thì biểu thị lập tức gia nhập trận doanh của Thái tử, dù sao Thái tử có sự tương trợ tới từ Thương Khung Thần cung, gần như ở vào cục diện tất thắng, nếu như gia nhập sớm, còn có thể lấy được công phụ tá Hoàng đế, còn có một số người cảm thấy lão Hoàng đế tính toán như thần, vẫn là gia nhập lão Hoàng đế mới đảm bảo hơn ...
"Hừ!"
Đột nhiên một tiếng hừ lạnh nặng nề vang lên, ngay lập tức chấn động vào trong tai mọi người, khiến cho những người trong giang hồ đang bàn tán này, tất cả đều bị chấn tới sắc mặt tái đi, khí huyết toàn thân chảy ngược.
Trong đầu giống như bị một cái búa lớn hung hăng đập vào vậy.
Mà ngay cả Liễu Vân đang ăn cơm cũng kêu lên một tiếng đau đớn, vẻ mặt trắng bệch.
Nhưng Dương Phóng thuận tay vỗ, một luồng lực lượng thần bí tuôn ra, lập tức hóa giải sự khác thường của Liễu Vân, khiến cho sắc mặt Liễu Vân khôi phục lại vẻ bình thường một lần nữa, lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Thứ không biết sống chết, quốc gia đại sự cũng là chuyện mà các ngươi có thể bàn tán sao, coi chừng họa từ miệng mà ra, để các ngươi chết cũng không biết chết như thế nào?"
Một giọng nói lạnh lùng đáng sợ theo đó mà vang lên, giống như thép nguội, chui vào bên tai của mọi người, khiến cho tất cả mọi người đều phải bịt lấy lỗ tai, nằm úp trên bàn, thống khổ kêu lên.
Thật giống như giọng nói này ẩn chứa năng lực quỷ thần khó lường vậy.
Dương Phóng dường như không có việc gì, bàn tay vỗ vào Liễu Vân một cái, khiến cho trên mặt Liễu Vân không còn bất kỳ dị dạng nào, thật giống như âm thanh kia không ảnh hưởng tới Liễu Vân vậy.
"Đi thôi."
Dương Phóng bình tĩnh đứng dậy, ném ra hai lượng bạc, đi về phía ngoài cửa.
Đã có người trực tiếp xuất thủ, hứn tự nhiên không muốn đặt mình vào trong đó, không bằng sớm rời đi một chút.
Liễu Vân lộ vẻ giật mình, vội vàng nhanh chóng đứng dậy chạy theo sau lưng Dương Phóng.
Khu vực tầng hai.
Một thanh niên mặc trường bào màu xanh, hai mắt hẹp dài, ánh mắt lạnh lùng đột nhiên để ý tới hai người Dương Phóng đứng dậy rời đi, nhướng mày.
Còn có người không bị làm sao?
"Dừng lại!"
Hắn đột nhiên quát lạnh, âm thanh giống như một thanh lợi kiếm hung hăng đâm vào bên trong đầu hai người Dương Phóng.
Nhưng Dương Phóng giống như sớm cảm ứng được vậy, tay áo vung lên, trong nháy mắt hóa giải toàn bộ âm thanh của người kêu ra kia.
Thân thể hắn cao lớn, sắc mặt bình tĩnh, tiếp tục đi về phía phương hướng bên ngoài, từ đầu đến cuối đều không dừng lại chút nào.
"Cao thủ!"
Khu vực tầng hai, thanh niên mặc áo bào xanh kia ánh mắt ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào Dương Phóng.
"Xem ra Khư Thần cung mở ra lần này quả thực máng tới sự chú ý của không ít cường giả."
Ngồi đối diện hắn, một người đàn ông hai mắt vô cùng sáng tỏ, trên người mặc áo bào đen, mặt mũi bình thường, hai tay để lên bàn, trên mặt nở ra nụ cười mỉm, nói: "Kiếm Âm công của ngươi chắc hẳn hiếm khi thất bại, đúng không? Ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người hóa giải được Kiếm Âm công như thế này."
"Hừ, quả thực có mấy phần ma đạo, có điều ta chỉ lấy ra sáu thành thực lực mà thôi, hắn có thẻ hóa giải thì cũng không tính vào đâu."
Người đàn ông mặc áo bào xanh hừ lạnh, cũng không có lựa chọn tiếp tục ra tay.
Hắn và Dương Phóng cũng không phải là kẻ địch.
Tiếng bàn tán bên dưới vừa rồi, Dương Phóng cũng không nói một câu nào, hắn không cần thiết phải đuổi đánh tới cùng với một người không biết ngọn ngành ra làm sao này.
"Khư Thần cung xuất hiện, chắc chắn sẽ là một trận long tranh hổ đấu."
Người đàn ông đối diện tiếp tục cảm khái.
···
Bên ngoài quán rượu.
Dương Phóng bước đi từng bước, đi về phía trước, trong lòng không hề bận tâm, Phong luật vẫn thi triển như cũ, lắng nghe mọi âm thanh trong phạm vi hơn mười dặm.
Từng tiếng tạp âm liên tục được hắn loại bỏ.
Đủ loại tin tức liên tục tiến vào trong đầu của hắn.
"Liễu Vân, lát nữa ngươi tìm quán trọ ở lại, ta có việc phải đi ra ngoài một chuyến."
Dương Phóng đột nhiên mở miệng nói.
"Vâng."
Liễu Vân vội vàng trả lời.
Đang lúc đi tới.
Đang trong lúc đi bộ giữa đường.
Đột nhiên, Dương Phóng dừng bước chân lại, thân thể lập tức chủ động lùi vào một bên đường.
Chỉ thấy cách đó không xa một lượng lớn quân sĩ đang nhanh chóng chạy đến, thiết giáp mặc trên người phát ra tiếng lạch cạch, nhanh chóng chạy qua trên đường phố, nhấc lên từng đợt bụi mù mịt.
Qua một lúc lâu, tất những quân sĩ này cuối cùng mới chạy qua.
Dương Phóng như có điều suy nghĩ.
Bề ngoài của Nguyên Dương thành thật đúng là có hơi hỗn loạn.
"Ngươi đi đi."
Dương Phóng nhìn thoáng qua Liễu Vân, sau đó thi triển thân pháp, lập tức rời khỏi nơi này, chạy về phía bên ngoài thành.
···
Trời tối vắng người.
Trăng tròn treo cao.
Sau mấy canh giờ.
Dương Phóng dừng lại ở trên ngọn một gốc cây, bàn tay lại cẩn thận xoa xoa mi tâm, Thánh quyết đang liên tục vận chuyển trong cơ thể, dị dạng vừa mới xuất hiện chẳng mấy chốc đã được hắn hóa giải.
Hắn nhìn chằm chằm vào khu rừng phía trước, khẽ hít sâu một hơi, thân hình nhoáng một cái tăng thêm tốc độ.
···
Bên trong Huyền Long tự.
Một bóng người cao lớn thẳng tắp lặng lẽ đáp xuống, hai chân chạm đất không phát ra một chút âm thanh nào.
P/S: Ta thích nào ... chương 9



Bạn cần đăng nhập để bình luận