Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 877 - Quỷ dị khó hiểu



Chương 877 - Quỷ dị khó hiểu




Mấy người Từ Khai, Trình Thiên Dã bắt đầu kiểm tra thân thể trên đất một cách cẩn thận.
Ngay cả Trần Thi Nghiên cũng đến quan sát, mặt mũi tràn đầy vẻ ngờ vực.
Tuy nhiên khi nhìn một chút, nàng ta đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Thi thể trên đất làm sao càng nhìn càng quen mắt, để nàng ta có một loại cảm giác cổ quái khác thường, thật giống như khuôn mặt của thi thể này vô cùng giống với người mà nàng biết trong đầu.
Đột nhiên, Trần Thi Nghiên phản ứng lại, sắc mặt thay đổi, lộ ra vẻ hoảng sợ, thân thể vội vàng nhanh chóng lùi ra ngoài, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống.
Thi thể trên đất không phải chính là nàng sao?
Làm sao có thể?
Nàng ta vội vàng ngẩng đầu lên, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì lại càng sợ hãi, lông tơ trên dưới toàn thân tất cả đều dựng đứng lên, thiếu chút nữa hét ầm lên.
Đám người Từ Khai, Nhậm Quân, Trình Thiên Dã trước mắt tất cả đều không thấy đâu, biến thành từng khuôn mặt dữ tợn cực kỳ xấu xí, trên mặt mọc đầy từng cái bọc mủ, con mắt trợn lớn, đồng loạt nhìn về phía nàng.
Khóe miệng mỗi người thế nhưng là đều nở ra nụ cười quỷ dị.
A!
Trần Thi Nghiên không thể chịu đựng được nữa, nàng hét lên, quay người bỏ chạy, chạy về phía đầu kia của hành lang, vô cùng sợ hãi.
Này làm cho đám người Từ Khai, Trình Thiên Dã đang kiểm tra thi thể tất cả đều giật mình thay đổi sắc mặt, vội vàng nhanh chóng quay đầu lại.
"Thi Nghiên sao vậy?"
Từ Khai vội vàng hỏi.
"Không biết, để ta đi xem một chút!"
Trình Thiên Dã vội vàng nhanh chóng đuổi theo.
Biểu hiện vừa rồi của Trần Thi Nghiên khiến tất cả mọi người đều phải giật nảy cả mình.
Duy chỉ có Dương Phóng là cau mày lại, một đôi ánh mắt yên lặng nhìn về phía Từ Khai cách đó không xa.
Chỉ thấy sau lưng Từ Khai, không biết từ lúc nào, một bóng người đen kịt mờ ảo đang đứng ở đó, không động đậy, thần sắc quỷ dị, chỉ có hai con ngươi phát ra ánh sáng xanh khó tả, đang lạnh lùng nhìn về phía bọn họ.
Tuy nhiên còn chưa đợi hắn phản ứng lại, cái bóng mơ hồ đó lại biến mất không thấy đâu nữa.
Dương Phóng không thể không cẩn thận xoa xoa huyệt thái dương, trong lòng nặng trĩu.
Thực hay là ảo giác?
Trong khoảng thời gian này, trạng thái của hắn thực sự càng ngày càng quái.
Nhưng chẳng mấy chốc lại xảy ra dị biến lần nữa.
Không chỉ có Dương Phóng cảm nhận được.
Trình Thiên Dã, Nhậm Quân bên cạnh cùng với mấy người nước ngoài cũng đều cảm nhận được.
Bọn họ biến sắc, nhanh chóng quay đầu.
Bên trong hành lang đen nhánh, mọi người vốn còn đang đứng tại chỗ chờ đợi, giờ khắc này đột nhiên hành động, tất cả đều nhanh chóng chạy về phía dưới lầu, trong đám người chẳng mấy chốc đã truyền đến tiếng hét quen thuộc, thật giống như có người đang tổ chức bọn họ rời đi vậy.
Phân biệt cẩn thận, đột nhiên phát hiện, người đang tổ chức mọi người rời đi chính là đám người Từ Khai, Nhậm Quân, Trình Thiên Dã!
Thế mà xuất hiện bọn họ 'thứ hai'?
Mà ngay cả Dương Phóng cũng phát hiện bản thân thứ hai của mình ở trong đám người phía xa.
"Không tốt!"
Từ Khai kinh ngạc hét lên một tiếng, vội vàng chạy tới, nói: "Nhanh đi cản bọn họ lại!"
Trình Thiên Dã và những người khác đều lao ra ngoài.
"Mọi người nhanh dừng lại!"
"Đừng đi theo đám người bọn họ, bọn họ rất cổ quái!"
Một đám người tất cả đều hô to lên.
Dương Phóng cũng hành động nhanh chóng.
Nhưng ngay khi hắn vừa mới hành động, thân thể đột nhiên dừng lại.
Chỉ thấy một bàn tay đen nhánh âm trầm lập tức từ dưới sàn nhà vươn ra, kéo cổ chân của hắn lại, giống như khối băng vậy, kéo chặt lấy hắn.
Tuy nhiên còn chưa đợi hắn có hành động, bàn tay lớn màu đen này lại biến mất lần nữa.
Sắc mặt Dương Phóng trở nên âm trầm, lại đuổi theo về phía đầu kia của hành lang lần nữa.
Chỉ là bị trì hoãn trong vài giây đồng hồ, toàn bộ hành lang đen nhánh thế mà đã không còn người nào, vắng tanh.
Này quả thực là không thể tưởng tượng nổi!
Nhưng chẳng mấy chốc Dương Phóng lại nghe được khu vực tầng dưới truyền đến tiếng bước chân vội vã, còn có tiếng hét của đám người Nhậm Quân, Từ Khai, giống như mới vừa đuổi xuống.
Dương Phóng lập tức nhanh chóng lao tới.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói vội vàng khác vang lên sau lưng hắn.
"Dương Phóng, Dương Phóng, không được hành động một mình, chờ chúng ta một chút!"
"Dương Phóng nhanh dừng lại!"
Dương Phóng đột nhiên quay đầu, đồng tử co rút lại.
Chỉ thấy đám người Nhậm Quân, Từ Khai một mặt tức giận, đang dốc toàn lực đuổi theo từ khu vực phía sau.
Sắc mặt hắn khẽ giật mình.
Đến cùng là đang có chuyện gì xảy ra?
"Các ngươi ..."
"Tốc độ của ngươi làm sao lại nhanh như vậy, vừa rồi lập tức đã xông ra ngoài, chúng ta đuổi theo cũng không đuổi kịp được ngươi, không nên hành động một mình, có gì đó quái lại, rất có thể là sinh vật thần bí!"
Từ Khai tức giận nói.
"Như vậy a."
Dương Phóng tự nói.
Hắn và đám người Từ Khai tiếp tục đuổi theo xuống tầng dưới.
Tuy nhiên chuyện quái dị lại xảy ra lần nữa.
Khu vực tầng bốn ban đầu vào lúc này giống như một cái hố đen không đáy vậy, bọn họ chạy dọc theo cầu thang nhanh chóng chạy xuống bên dưới nhưng thế nào cũng không đuổi kịp mọi người.
Tiếng ồn ào của mọi người từ đầu đến cuối đều đang duy trì khoảng chừng một tầng với bọn họ.
Rõ ràng ngay được ngay ở dưới chân, nhưng không cần biết đuổi theo như thế nào đều không thể đuổi kịp.
Càng quan trọng hơn chính là, toàn bộ tầng lầu dường như được kéo dài vô tận, bọn họ một hơi đuổi theo hơn mười tầng, nhưng vẫn không gặp được mọi người
Đột nhiên!
Dương Phóng dừng lại lần nữa, cau mày lại, nhìn về phía đằng sau lưng.
Chỉ thấy khu vực sau lưng trống rỗng.
Nơi nào còn có cái bóng của đám người Nhậm Quân, Từ Khai.
P/S: Ta thích nào ... chương 7



Bạn cần đăng nhập để bình luận