Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 567: Là ... là ngài hạ thủ?

"Giáo chủ!"
Mấy tên trưởng lão Nguyên Linh giáo ở nơi xa kinh hãi mở miệng kêu lên.
"Tiêu Phóng ... Tần Thiên Liệt ... ngươi ... đến cùng là ai?"
Giáo chủ Nguyên Linh giáo khàn giọng mà hỏi.
"Có quan trọng không?"
Dương Phóng nói với giọng điệu hờ hững, khí tức trên người cũng đang hỗn loạn.
Ầm!
Hắn vỗ ra một chưởng, Long trảo cực lớn rơi vào chỗ mi tâm của Giáo chủ Nguyên Linh giáo, máu tươi phọt tung tóe, xương cốt nổ tung, một cỗ thi thể lập tức hung hăng bay ngược ra đằng sau.
Các Trưởng lão còn lại của Nguyên Linh giáo tất cả đều lộ ra vẻ hoảng sợ, muốn rách cả mí mắt.
"Giáo chủ, hắn giết Giáo chủ!!"
"Giết!"
Một đám Trưởng lão gào thét lên giống như nổi điên, chống đỡ tổn thương trên thân thể, giết về phía Dương Phóng.
Dương Phóng sắc mặt âm trầm, đột nhiên sử dụng Lôi âm một lần nữa.
"Rống!"
Ầm ầm!
Âm thanh vang dội, thiên uy kinh khủng.
Sau đó là thân ảnh màu đen xông tới, áo choàng màu đỏ tươi tung bay, sát khí rực rỡ ngút trời, từng cỗ thi thể liên tục bay ra rơi đập về phía đằng sau.
Chẳng mấy chốc!
Toàn bộ đống đổ nát đã hoàn toàn yên bình.
Gió nhẹ thổi tới.
Trống trải không tiếng động.
Chỉ còn lại một bóng đen mơ hồ, loạng chà loạng choạng, thở hồng hộc.
···
Gần khu vực chân núi.
Rất nhiều thành viên của Thanh Long hội trước đó một mực phụ trách đào bới, vào lúc này tất cả đều thay đổi sắc mặt, hoài nghi không thôi, không ngừng mà ngẩng đầu lên, nhìn về phía trong núi, muốn biết trong núi có chuyện gì xảy ra.
Thời điểm trước đó, sau khi bọn họ thiêu sống Lục Quy thì phụ trách lôi thi thể Lục Quy ra bên ngoài để tiến hành chia cắt.
Sau đó không lâu thì nghe được tiếng nổ vang ầm ầm truyền ra từ trong núi.
Lại sau đó thì thấy sự xuất hiện của cao thủ Nguyên Linh giáo, giải quyết hết tất cả thành viên của Ngư nhân và tổ chức Tà Đạo, bảo bọn họ trông coi ở dưới chân núi.
Bây giờ ở khu vực chân núi chỉ còn lại bọn họ.
Chỉ là!
Từ khi đám cao thủ Nguyên Linh giáo kia đi vào cho đến bây giờ đã trôi qua tới mấy canh giờ rồi, hiện tại vẫn chưa thấy có người đi ra, thật là có chút khó tin.
Lúc mới bắt đầu chờ, trong núi còn truyền đến tiếng nổ vang trầm thấp và tiếng Lôi âm cuộn trào, mơ hồ có người đang giao thủ.
Nhưng bây giờ thậm chí còn không nghe thấy âm thanh giao thủ.
Loại Lôi âm kia cũng càng là biến mất.
Mọi thứ lúc này vô cùng yên tĩnh.
"Bạch trưởng lão, chắc là kết thúc rồi a?"
Phương Sơn một vị trưởng lão của Thanh Long hội nhìn chăm chú vào nơi xa, kinh ngạc nói.
"Chắc là như vậy."
Bạch Cảnh Nguyên ngưng trọng gật đầu, "Ngay cả Giáo chủ cũng xuất hiện vậy chắc chắn sẽ định càn khôn, giải quyết tất cả mọi người."
"Lại nói Giáo chủ lão nhân gia là có thực lực gì?"
Phương Sơn hỏi.
"Hỏi vậy ai mà biết, ngươi chỉ cần biết sâu không lường được là được rồi."
Bạch Cảnh Nguyên khẽ lắc đầu.
Nhân vật như vậy không phải bọn họ có khả năng nghị luận.
Mà ngay cả Hội trưởng của bọn họ cũng phải ngoan ngoan nghe lệnh của đối phương, có thể tưởng tượng được thực lực hắn là như thế nào?
Đây là tồn tại kinh khủng có thể chi phối toàn bộ Bạch Trạch vực.
"Cũng phải."
Phương Sơn gật đầu.
Bọn họ đành phải tiếp tục chờ đợi ở chỗ này.
Lại qua một đoạn thời gian.
Trong núi vẫn yên tĩnh một cách lạ thường.
Mắt thấy hoàng hôn sắp đến, một đạn tín hiệu màu xanh đột nhiên phóng lên tận trời, nổ tung ở trên không trung, một mảnh chói lòa lan tỏa ra xung quanh.
Bạch Cảnh Nguyên, Phương Sơn chấn động trong lòng, cùng nhau ngẩng đầu lên.
"Là tín hiệu của Thanh Long hội chúng ta!"
"Là Hội trưởng!"
"Đi, nhanh tới!"
Bọn họ mở miệng hét lên, thúc giục mọi người.
Lượng lớn người lao nhanh vào sâu bên trong Thần Vũ tông.
Chỉ có điều sau khi bọn họ xông vào Thần Vũ tông, lại vô cùng kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt.
Khắp nơi trên mặt đất đều là những mảnh đất cháy xém, thi thể nát vụn, kèm theo máu tươi dày đặc, giống như một chỗ đáng sợ như Tu La tràng vậy.
Khắp nơi có thể nhìn thấy thi thể cao thủ chết thảm.
Tứ Đại Viện chủ, Ngư nhân Kim giáp, tổ chức Tà đạo, Trưởng lão Nguyên Linh giáo ...
Thậm chí!
Bọn họ còn chứng kiến thi thể Giáo chủ Nguyên Linh giáo!
Cảnh tượng thế này làm cho tất cả mọi người phải vì đó mà hoảng sợ, trong lòng kinh dị, run lẩy bẩy, quả thực không dám tin.
Giáo chủ của bọn họ chết rồi?
Bỗng nhiên, bọn họ để ý tới trên mô đất kín đáo ở phía trước.
Một bóng người màu đen thân hình vạm vỡ và to lớn đang yên lặng ngồi ở đó nghỉ ngơi, không động đậy, trong tay cầm một thanh kiếm gãy màu đỏ, đang quan sát cẩn thận.
Ở đằng sau hắn, chiếc áo choàng đỏ tươi bị gió thổi bay múa phần phật sau lưng hắn.
Trên người hắn được bao phủ bởi bộ giáp trông dữ tợn, nhưng nhiều khu vực đã được che kín bởi các vết kiếm, chằng chịt đan xen, trông mà giật mình.
Đây là ···
Hội chủ của bọn họ?
Đám người Bạch Cảnh Nguyên, Phương Sơn tất cả đều ngốc trệ, đầu óc vang lên ong ong giống như rơi vào mộng cảnh.
Hội trưởng của bọn họ giết chết Giáo chủ?
Còn đoạt được Thiên Thần kiếm?
Chuyện nay ... làm sao có thể?
"Các ngươi đã tới."
Giọng nói khàn khàn và nặng nền chạm rãi phát ra từ trong miệng của Dương Phóng, tràn ngập mệt mỏi, giống như vừa mới trải qua một trận đại chiến, cho dù là hắn cũng rất khó khôi phục lại trong thời gian ngắn như vậy.
"Hội ... Hội trưởng, đây đều là ..."
Bạch Cảnh Nguyên một mặt hoảng sợ, vội vàng tiến tới gần.
"Đều đã chết."
Dương Phóng trả lời một cách bình thản.
"Là ... là ngài hạ thủ?"
Bạch Cảnh Nguyên hỏi với giọng run rẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận