Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 259: Một đao miểu sát.

Kể từ khi bị bắt, hắn chỉ ngủ hai lần và không bao giờ nhắm mắt trong suốt phần thời gian còn lại.
Đám tà đạo kia không ngừng dùng đủ các loại phương thức tới giày vò chính mình.
Còn có người ép hỏi ra lai lịch của mình.
Có điều, Nhậm Quân cố gắng chống đỡ gánh tất cả xuống.
Nhưng bây giờ, hắn cảm thấy mình muốn gánh cũng gánh không nổi nữa rồi.
Hắn quá mệt mỏi.
Chỉ muốn nhắm mắt lại vĩnh viễn.
Giờ khắc này, tinh thần của hắn như được thả lỏng hoàn toàn.
"Không được phép ngủ, tỉnh lại cho ta!"
Tiếng quát chói tai lại vang lên.
Ba ba ba!
Tiếng roi quất nát huyết nhục vang lên, máu bắn tung tóe.
Nhậm Quân phát ra tiếng kêu rên, mí mắt lại khó khăn mở ra một lần nữa, nở ra nụ cười thảm, khó nhọc nói, "Mẹ ... mẹ nhà nó ..."
Ba!
Roi da hung hăng quất vào trên mặt hắn.
Đầu óc Nhậm Quân ngây ngẩn, thờ ơ.
Nhưng vào lúc này, trước mắt hắn xuất hiện một màn kỳ dị.
Không biết có phải ảo giác không nữa.
Hắn mơ hồ nhìn thấy mấy tên tín đồ tà đạo đang tra tấn mình ở trước mặt, đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn,, hai tay che lấy cổ họng, một mặt kinh hãi, muốn kêu to lên nhưng kết quả kêu không thành tiếng, tất cả đều ngã nhào xuống đất, không động đậy.
A, chết thật tốt ...
Chết rất tốt!
Hoàn cảnh trước mặt Nhậm Quân biến thành màu đen, khóe miệng nở ra nụ cười tươi, rồi hoàn toàn hôn mê.
Lạch cạch!
Một bóng người cao lớn vạm vỡ màu đen xuất hiện, ánh mắt sắc bén nhìn thoáng xung quanh, sau khi xác định không có bất kỳ người nào còn sống, lập tức túm lấy Nhậm Quân, chuẩn bị khiêng đi.
Thân hình Dương Phóng chợt dừng lại, lại thả Nhậm Quân xuống, từ trong ngực lấy ra dược dịch, nhanh chóng phẩy vào che đi mùi dấu vết trên người Nhậm Quân.
Làm xong chuyện này, hắn nhấc Nhậm Quân lên, nhanh chóng đi xa.
Dương Phóng cũng không nghĩ tới, chuyện này vậy mà lại thuận lợi như thế.
Hắn chỉ là làm theo y chang, một đường đuổi theo Trùng hương mà tới.
Lại không nghĩ tới Nhậm Quân lại thật ở chỗ này?
Ở trong suy nghĩ của hắn, nơi mà Tà Linh ẩn náu chắc chắn không chỉ có một, hắn còn đang định để lại nhiều Trùng hương hơn a.
. . .
Một phương hướng khác.
Gần như ở vào lúc Dương Phóng vừa mới khiêng Nhậm Quân đi.
Hứa Đức đang nghiên cứu Đạo đồ trong mật thất, đột nhiên nhướng mày, mấy con trùng nhỏ màu đen trong tay áo đột nhiên không bị khống chế xao động một chút, sau đó lại bình tĩnh trở lại.
"Ừm?"
Trên mặt hắn lộ ra vẻ nghi hoặc, vì lý do cẩn thận, vẫn là mở cửa mật thất ra, đi ra ngoài kiểm tra.
Kết quả là vừa mới bước ra ngoài, hắn đã đụng phải một bóng người vạm vỡ cõng Nhậm Quân trong tình trạng hôn mê, đang nhanh chóng lao về phía bên hắn.
Hứa Đức thay đổi sắc mặt.
"Muốn chết! Ở lại cho ta!"
Keng!
Trường kiếm bên hông trong nháy mắt rút ra khỏi vỏ, giống như một tia sáng lạnh, tách ra bảy tám tàn ảnh thật giả khó phân biệt, nhanh chóng bao phủ lấy về phía thân thể Dương Phóng.
Dương Phóng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lại còn có mật thất?
"Cổn!"
Lôi âm phát ra, vang lên ông ông, trong mật đạo khuếch trương rất nhiều, còn xuất hiện tình trạng hồi âm.
Ông!
Đầu óc Hứa Đức như nhũn ra, sắc mặt đờ đẫn, linh hồn bị chấn động, ý thức phảng phất bay ra ngoài, động tác trên tay trong nháy mắt dừng lại.
Chỉ có nơi sâu nhất trong nội tâm của hắn, còn có thể rõ ràng cảm nhận được mọi thứ, tràn đầy sự kinh hoàng.
Chỉ là giờ khắc này, không cần biết như thế nào, hắn đều khống chế không được thân thể của mình.
Keng!
Thanh đao của Dương Phóng xẹt qua, giống như một con Độc Long, phá vỡ thế kiếm của Hứa Đức, cấp tốc đảo về phía cái cổ của Hứa Đức.
Ở trường đao gần như vừa mới cắt qua làn da, Hứa Đức cuối cùng cũng phản ứng lại, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, toàn bộ thân hình vặn vẹo với một loại góc độ khó có thể tưởng tượng được, lùi về sau, lướt qua nhát đao chí mạng của Dương Phóng.
"Ngươi. . ."
"Cổn!"
Đạo Lôi âm thứ hai theo ngay sau đó mà phát ra, ầm một tiếng, khiến cho Hứa Đức lại ngốc trệ lần nữa, thanh âm đột ngột dừng lại.
Lần này thì hắn không còn cách nào có thể may mắn thoát khỏi nữa.
Phốc phốc!
Một đao miểu sát.
Đầu lâu bay lên trên cao, máu tươi phun ra cao hai mét, vương vãi khắp nơi.
Thân hình Dương Phóng dừng lại, đột nhiên nhìn về phía mật thất bên cạnh, lá gan hơi lớn một chút, nhanh chóng lao vào trong mật thất, tiến hành vơ vét.
Mật thất dựng nên rất đơn sơ.
Ngoại trừ có mấy cái bàn ra thì chính là từng cái rương lớn.
Trên một chiếc bàn bên phải có bức tượng của một đứa bé với thân hình đen nhánh và khuôn mặt quỷ dị.
Những đứa bé quỷ dị bên ngoài kia giống như bức tượng này, khi Dương Phóng vừa đi vào, một đôi mắt âm trầm rơi vào trên người Dương Phóng, khóe miệng mỉm cười, nhìn vào khiến lông tơ toàn thân Dương Phóng dựng đứng lên.
Hắn nhanh chóng mở những cái rương lớn kia ra, phát hiện bên trong phần lớn đều chứa một số vật dụng tế tự quái dị, chỉ có một cái rương là chứa các loại nén bạc, châu báu.
Dương Phóng lập tức thầm mắng rồi đá đổ những chiếc rương này xuống.
Cuối cùng chỉ khiêng một cái rương lớn, quay người là đi, lúc đi ngang qua bên cạnh cái bàn, đột nhiên hắn quay lại lần nữa, tròng mắt co rụt lại, giống như không thể tưởng tượng nổi, một tay nắm lấy tấm da thú trên bàn lên, sau đó đá ngọn đèn dầu trên bàn trực tiếp đá về phía bức tượng đứa bé đen nhánh kia, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Đạo đồ!
Thứ này thế mà lại là tấm Đạo đồ thứ hai?
Hắn vừa mừng vừa sợ, có loại cảm giác khó có thể tin được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận