Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 550: Dung Binh Nhập thể?

Chẳng lẽ Nguyên Linh giáo ít bí tịch như vậy?
Hay là Giáo chủ Nguyên Linh giáo đặc biệt sớm chuẩn bị năm bản này để cho chính mình lựa chọn?
Tuy nhiên, hắn vẫn là thiên về ý sau hơn!
Dương Phóng cất bước đi vào.
Chỉ nhìn thấy một chiếc bàn gỗ đàn hương rộng màu đen trong phòng.
Năm cuốn sách ố vàng được bày ra ở đó.
"Băng Liệt chỉ!"
"Huyền Hải quyết!"
"Hoán Thần Đại pháp!"
"Dung Binh Nhập thể!"
Sau khi nhìn thấy rõ năm bản bí tich, trong lòng Dương Phóng sôi trào mãnh liệt, đã có thể xác định được ngay.
Nguyên Linh giáo này quả nhiên là tàn dư của Dạ Thần giáo!
Võ học trên bàn có tới ba quyển đều là giống như những gì mình nhìn thấy trong hang động kia.
Bọn họ biến mất ngàn năm, lại y nguyên vẫn còn.
Khó trách bọn họ có nhiều cao thủ như vậy ...
Dương Phóng đưa mắt liếc nhìn và bắt đầu quan sát lên từng quyển bí tịch.
Đột nhiên, hai mắt lóe lên, nhấc quyển cuối cùng lên.
"Dung Binh Nhập thể?"
Hắn nhanh chóng lật qua lật lại, chẳng mấy chốc trong lòng mừng rỡ.
Lại thực sự có tuyệt học dạng này!
Có thể dung nhập binh khí vào trong cơ thể.
Lúc muốn sử dụng, có thể bức ra bất cứ lúc nào!
Môn võ học này đối với hắn mà nói quả thực quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.
Trước đó hắn từng nghĩ tới, không biết trên đời này có loại võ học nào có thể mở không gian trong cơ thể, dung nhập binh khí hay không, không nghĩ ra hiện tại Nguyên Linh giáo lại giải quyết cái chuyện phiền phức này cho mình.
Dương Phóng nhanh chóng lật hết một lần, xác định đằng sau không có dấu vết bị người xé mở, lúc này mới cầm bí tịch lên rồi đi ra ngoài.
"Ta chọn xong, chọn quyển này."
Dương Phóng nói.
"Ừm."
Lão giả nhăn nheo kia khẽ gật đầu, không nói thêm lời nào.
Giống như chỉ chuyên môn dẫn Dương Phóng tới đây, chuyện khác chẳng liên quan gì tới hắn.
Dương Phóng thấy hắn không nói lời nào, lập tức rời khỏi nơi này.
Thẳng đến hoàn toàn ra khỏi sơn trang, trong lòng vẫn có loại cảm giác không chân thật cho lắm.
Nguyên Linh giáo tìm tới, không chỉ không động thủ, ngược lại lại cho ta đan dược, rồi lại cho bí tịch?
Hắn nhìn thoáng qua sơn trang sau lưng một lần nữa rồi mỉm cười, nhanh chóng biến mất khỏi nơi đây.
···
Tại cứ điểm Thanh Long hội.
Dương Phóng gần như vừa mới trở về lập tức cho mọi người lui, sau đó trực tiếp lấy viên Thiên Linh đan kia ra, cẩn thận hít hà, hai mắt lập lòe, sau khi liên tục xác nhận ở trên không có bị động tay chân gì thì mới lập tức nuốt vào.
Ầm!
Đan dược vừa mới vào bụng, lập tức hóa thành một luồng nhiệt lượng khổng lồ không gì sánh được lao thẳng về phía khắp toàn thân hắn.
Dương Phóng ngồi xếp bằng trên giường, vận chuyển chân khí, lập tức dốc toàn lực luyện hóa.
Dược lực khổng lồ một đợt rồi lại một đợt giống như thủy triều cuồn cuộn, xung kích vào trong cơ thể hắn.
Khiến cho mạch máu khắp người trong nháy mắt bị nuốt chửng, từng mảng lớn hơi nước màu trắng bốc ra từ trên trán.
Qua một lúc lâu.
Mọi thứ cuối cùng cũng kết thúc.
Hai mắt Dương Phóng đột nhiên mở ra, tinh thần sáng láng, ánh mắt rơi vào trên bảng thông tin trước mắt.
"Đan tốt!"
Hắn nhìn một cái nhịn không được mà lớn tiếng khen tốt.
Chỉ thấy cột tu vi trước đó là Siêu phẩm (12500/15000), trực tiếp biến thành (13900/15000).
Một phát bạo tăng 1400 điểm!
Phải biết lúc trước hắn lợi dụng Long trảo, hoàn mỹ hấp thu hết Tần Thiên Liệt cũng không có mang đến nhiều lực lượng như vậy.
Mà ngay cả Tà Mẫu chuyển sinh bị hấp thu, cũng chẳng qua chỉ là hơn một ngàn mà thôi.
Hiệu quả của viên đan dược này ngoài sức tưởng tượng.
Khó trách Ngô trưởng lão Siêu phẩm đệ tam quan lại dùng loại ánh mắt kia nhìn vào chính mình.
Dương Phóng nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm nhận được trong cơ thể vô cùng cường đại, chân khí cuộn trào mãnh liệt, chảy xuôi toàn thân.
Một lát sau.
Dương Phóng lấy Dung Binh Nhập thể ra, quan sát cẩn thận.
Đã muốn cho chính mình ám toán tổ chức Tà Đạo, như vậy chính mình tự nhiên phải chuẩn bị cho tốt ...
Đến lúc đó!
Không chỉ để tạo cho tổ chức Tà Đạo một bất ngờ, cũng tương tự phải cho Giáo chủ Nguyên Linh giáo một bất ngờ!
Khóe miệng Dương Phóng dần dần lộ ra đường cong kỳ dị.
···
Vài ngày sau đó.
Mưa phùn rả rích.
Khu rừng tối đen như mực.
Thỉnh thoảng, những tia chớp sáng chói xẹt qua, kêu răng rắc răng rắc rung động.
Thân ảnh mảnh khảnh trong bộ váy dài màu đỏ, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, lướt xuyên qua rừng cây, đang đuổi theo về phía trước, giống như đang tìm kiếm ai đó.
Ở bên cạnh nàng, có tới khoảng hơn mười tên cao thủ tổ chức Tà Đạo và Ngư nhân đi theo.
"Ta ghét nhất là khi trời đổ mưa!"
Thân ảnh mảnh khảnh nghiến răng lầm bầm, tiếp tục đuổi về phía trước.
Những cao thủ khác bên cạnh cũng thi nhau đuổi theo, tiếp tục đuổi về phía trước.
Cách bọn họ không xa.
Trong rừng núi tăm tối.
Một bóng người màu đen chậm rãi hiện lên, ánh mắt lập lòe, quan sát từ đằng xa, khí tức trên người hắn tĩnh mịch, gần như hòa làm một thể vào với núi rừng.
"Lưu Ngọc, nàng ta quả nhiên không chết!"
Dương Phóng tự lẩm bẩm.
Những cao thủ tổ chức Tà Đạo này quả thực vô cùng khó chơi.
Như vậy mà vẫn còn có thể sống lại lần nữa!
Tuy nhiên!
Hắn thế nhưng lại không biết, ở vào thời điểm đó sau khi Đại trưởng lão Hung Ma tộc phong ấn hồn phách của Lưu Ngọc lại, nhưng lại không kịp vặn gãy tay chân của Lưu Ngọc, lấy nột tạng ra thì Ngư nhân Kim giáp đã đánh lén tới rồi thì lại bị Hiên Viên Thành dưới trạng thái của Tà Thần buông xuống đả thương.
Cho nên Lưu Ngọc ở dưới loại trạng thái kia, chẳng mấy chốc đã thoát khỏi phong ấn, lại được sống lại từ trong bụng của Tà Mẫu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận