Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 281: Ngươi. . . Tần Quảng Vương?

Một chiêu Trọng chưởng lập tức vỗ vào trên trán của Thượng Quan Vô Cực, để hắn phun ra máu tươi, chết thảm tại chỗ.
Dương Phóng cẩn thận cất kỹ khối ngọc thạch kia, sau đó lập tức tìm kiếm cái thuổng sắt, nhanh chóng đào ở trong sân.
Một cái hố to bốn năm mét chẳng mấy chốc đã được hắn đào ra.
Thi thể của Thượng Quan Vô Cực được hắn trùm lên một lớp chăn mềm, sau khi hạ thi thể vào trong hố thì hắn ném hai lượng bạc vụn xuống dưới, lập tức xúc đất đổ xuống.
"Trong thành sắp có sự thay đổi lớn."
Dương Phóng khó mà được yên ổn.
Trước đó hắn đã dốc hết toàn lực để tránh mọi chuyện.
Thật không nghĩ tới còn xảy ra cái việc này!
Có điều ...
Viên Thần chủng thứ hai thế mà ở bên dưới Tổng Binh phủ?
Dương Phóng cảm thấy càng khó giải quyết hơn.
Hắn rất muốn dùng cả đêm để chạy ra khỏi thành.
Nhưng nghĩ tới lời nói của Thượng Quan Vô Cực thì lông mày hắn lại nhíu lại.
Trong thành đã bị phong tỏa, bây giờ muốn đi nói nghe thì dễ?
. . .
Sáng sớm hôm sau.
Trần Thi Nghiên chậm rãi tỉnh lại, vẫn như cũ cảm thấy phần gáy của mình truyền đến đau nhức, hơi hoạt động một chút thì phát ra tiếng kêu đau.
Hai mắt của nàng mờ mịt, nhìn về phía trước mặt.
"Ta đây là ... được người cứu sao?"
"Ngươi đã tỉnh?"
Một giọng nói khàn khàn lãnh đạm đột nhiên vang lên từ đằng sau nàng.
Trần Thi Nghiên đột nhiên quay đầu lại.
Chỉ thấy một người đàn ông mặc áo đen, trên mặt quấn khăn đen, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mình.
"Ngươi. . . Tần Quảng Vương?"
"Tỉnh rồi thì đi nhanh lên!"
Dương Phóng lạnh giọng nói.
"Khoan đã, bằng hữu, cầu ngươi có thể cứu chúng ta một lần."
Trần Thi Nghiên với vẻ mặt cuống lên,vội vàng mở miệng, "Trình đội trưởng và phần lớn người Lam tinh, hiện tại sống chết không rõ, tất cả đều bị tổ chức Tà Đạo bắt, chỉ có ta là trốn thoát, hy vọng bằng hữu có thể cứu bọn họ thêm một lần nữa, không cần biết điều kiện gì ta cũng có thể đáp ứng!"
"Cứu không được, mỗi người đều có vận mệnh của riêng mình, từ khi xuyên không qua đến đây đã được định rồi, ngươi đi nhanh lên đi."
Dương Phóng khàn giọng nói.
"Tổ chức bằng hữu cường đại như vậy, chắc chắn có thể cứu được bọn họ, cầu ngươi xem ở trên chúng ta đều là người của Lam tinh mà cứu bọn họ, số người của các ngươi nhiều như vậy, chỉ cần bằng lòng thì chắc chắn có thể cứu được bọn họ ra!"
Trần Thi Nghiên cầu xin nói.
"Nhân số nhiều là có thể cứu được bọn họ sao?"
Dương Phóng nói với giọng điệu lãnh đạm, nhìn thẳng vào đối phương, "Ngươi có thể lấy ra nổi ra cái giá lớn gì để cho bọn họ xuất thủ?"
"Ta. . ."
Giọng điệu của Trần Thi Nghiên cứng lại, nói: "Chúng ta còn có công pháp Linh cấp, không phải ngươi cảm thấy hứng thú đối với công pháp Linh cấp sao? Chúng ta có thể kiếm giúp ngươi!"
"Mấy môn công pháp Linh cấp cũng đã đủ rồi, có nhiều hơn những công pháp Linh cấp khác thì cũng chỉ là tham thì thâm!"
Dương Phóng cười lạnh nói.
"Nhưng bọn họ đều là những người ưu tú của thành phố Phương và thành phố Nam, nếu như toàn bộ chết thảm ở đây, vậy sẽ tạo ra oanh động to lớn nhất định tới thế giới hiện thực, hơn nữa tổ chức của bằng hữu mạnh như vậy, tại sao không thể gánh chịu một phần trách nhiệm với xã hội, các ngươi không phải là không có năng lực cứu người, nhưng vì sao cứ nhất định phải tự tư như vậy, nếu như tất cả người Lam tinh đều tự tư giống như các ngươi, vậy chúng ta còn có đường nào để mà sống!"
Trần Thi Nghiên sắc mặt tái nhợt.
"Trò cười, người có năng lực mạnh thì phải tiếp nhận càng nhiều trách nhiệm xã hội hơn sao?"
Dương Phóng nói với giọng điệu lãnh đạm, "Ở thế giới hiện thực có nhiều tỷ phú như vậy, làm sao không thấy bọn họ đi cầm tiền chia cho ta một chút? Trách nhiệm xã hội cái gì? Đơn giản là các ngươi lấy cớ bắt cóc người khác mà thôi, ngươi đi nhanh đi, nếu ngươi không đi ta cần phải hành động."
"Ngươi!"
Trần Thi Nghiên lộ ra vẻ tuyệt vọng, đây là lần đầu tiên nàng ta cảm thấy một người vô tâm là như vậy.
Nàng ta lộ ra nụ cười thảm, nói: "Tổ chức bằng hữu mạnh như vậy, lại làm việc cực đoan như thế, các ngươi không có bất kỳ lý niệm nào về quốc gia nào sao? Cứ nhất định phải nhìn tất cả mọi người chết hết các ngươi mới vui vẻ sao? Ý nghĩa thành lập tổ chức của các ngươi đến cùng là cái gì?"
"Nói tiếp đi!"
Dương Phóng nói với giọng nói lạnh lùng, "Nói thêm gì nữa, ngươi có thể còn sống hay không ta cũng không thể bảo đảm được!"
Trần Thi Nghiêm ngậm miệng không nói, trong lòng cảm thấy đắng chát đi về phía ngoài cửa.
Hai mắt Dương Phóng nheo lại.
Trơ mắt nhìn vào Trần Thi Nghiên rời đi.
Nếu không phải tối hôm qua Trần Thi Nghiên ném cho hắn mảnh vải, hắn mới lười nhác đi nói nhiều với đối phương như vậy.
Chuyện cứu người thì ai mà không muốn làm?
Thế nhưng phải nhìn vào thực lực bản thân mình có bao nhiêu chứ!
Cái nồi lớn bao nhiêu và có bao nhiêu gạo trong đó.
Thượng Quan Vô Cực như thế mà cũng đã chết, hắn thì tính là cái gì, đẩy cả chính mình đi vào mới tính bỏ qua sao?
Dương Phóng quay người đi vào phòng, trong đầu lại suy nghĩ tới chuyện trốn đi.
Dưới tình huống Bạch Lạc thành bị phong tỏa, chỉ có trốn đi vào ban đêm thì mới là an toàn nhất.
Chỉ là!
Tổ chức Tà Đạo vừa mới khống chế Bạch Lạc thành, chỉ sợ ban đêm trong hai ngày này cũng không được bình yên.
"Lúc này mới qua được bao nhiêu ngày thời gian được sống yên ổn ..."
Dương Phóng thở dài.
. . .
Không ngoài dự đoán.
Vào thời điểm ban ngày.
Hướng gió của toàn bộ Bạch Lạc thành quả nhiên đã thực sự thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận