Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 480: Cửu Linh Tà đao của ta đâu?

Vào lúc đám người Tống Kim Luân vừa đi, ánh mắt của Dương Phóng tối sầm lại, mắt thấy âm thanh truyền tới nơi phương xa, một lát sau vung tay lên.
Cạch cạch cạch!
Tiếng kim loại va chạm vang lên thanh thúy.
Thiết Ma Chiến giáp hoàn chỉnh lập tức xuất hiện, rơi ầm ầm vào trên mặt đất.
Dương Phóng mặt không biểu tình, lập tức cầm chiến giáp lên nhanh chóng mặc vào trên người, đồng thời lật bàn tay một cái, Long trảo màu đen lại xuất hiện.
. . .
Nơi xa.
Tiếng gió rít gào, bóng người chớp động.
Tà Mẫu sắc mặt âm trầm, làn da trắng nõn, dùng loại tốc độ cực nhanh đuổi về phía trước, khóe miệng nở nụ cười nham hiểm âm trầm.
Đông Phương Bạch dính âm Linh huyết của hắn mà còn muốn chạy?
Không cần biết chạy tới đâu, loại khí tức này đều có thể bị chính mình cảm nhận được.
Cái này giống như là một cái đánh giấu, không cần biết ở đâu, chính mình cũng có thể truy tung tới hắn.
Chẳng mấy chốc.
Trong mắt tên Tà Mẫu này lóe lên ánh sáng lãnh đạm, để ý tới sơn trang đổ nát phía trước, thân thể mạnh mẽ vọt tới trước, tung người một cái trực tiếp đáp vào bên trong sơn trang, ầm một tiếng, khí tức âm sâm trên người bắt đầu bộc phát ra nhanh chóng, giống như Quỷ Môn quan mở ra vậy, cuộn trào bánh trướng phóng lên tận trời.
Loại âm khí cực kỳ nồng đậm này!
Trong lúc nhát thời khiến không biết là bao nhiêu chim muông dã thú bốn phương tám hướng kinh hoảng chạy trốn, bay loạn xì ngầu.
Ở một phương hướng khác.
Tống Kim Luân đang dẫn người nhanh chóng lao về phía trước, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cảm ứng được khí tức sau lưng, quay đầu lần nữa.
"Tà Mẫu!"
Hắn nghẹn ngào mở miệng.
Tôn Tà Mẫu trước đó lại đuổi tới rồi?
"Cái gì?"
Một đám đệ tử Thanh Thành viện thi nhau lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
"Tống viện chủ, chẳng lẽ chủ tế của tổ chức Tà Đạo đến đây?"
Một người hỏi.
"Không!"
Tống Kim Luân sắc mặt nặng nề, nói: "Không phải Chủ tế, bên trong tổ chức Tà Đạo có một tôn Tà Mẫu chuyển sinh làm người, vô cùng đáng sợ, đã ở vào cảnh giới Siêu phẩm đệ nhị quan, trước đây không lâu ngay cả ta cũng không phải là đối thủ của hắn, chắc chắn là hắn đến rồi!"
"Tà Mẫu chuyển sinh làm người?"
"Làm sao có thể?"
"Vậy Tiêu sư huynh ở chỗ đó ..."
Một đám đệ tử Thanh Thành viện quá sợ hãi.
Tống Kim Luân trong lòng quay cuồng, trầm giọng nói: "Tiếp tục đi, Tiêu Phóng chắc là có thủ đoạn để thoát khỏi đối phương!"
Tiêu Phóng trước đó từng thoát khỏi lòng bàn tay của đối phương!
Hiện tại gặp phải đối phương lần nữa thì chắc cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
. . .
Bên trong sơn trang đổ nát.
Tôn Tà Mẫu này sắc mặt trắng bệch, khóe miệng nở ra nụ cười âm trầm, sau khi đáp xuống đất, một đôi mắt màu xanh lục quan sát bốn phía trong sân, quần áo trên người phần phật, đặc biệt bên cánh tay bị đứt ống tay áo càng là đông đưa theo gió.
Sau khi nhìn thấy dấu vết đống lửa đầy đất, Tà Mẫu nở ra nụ cười âm trầm quái dị, nói: "Chạy? Chạy được sao?"
"Ừm?"
Đột nhiên, sắc mặt hắn thay đổi, đột nhiên nhìn về phía trước đại điện, nghiêm nghị quát, "Cút ra đây!"
Thân thể muốn đột nhiên xông ra.
Nhưng trong đột nhiên, Tà Mẫu lại dừng lại lần nữa, hai chân cắm xuống đất, nhấc lên mảng lớn bùn đất, ánh mắt nghi ngờ không thôi, nhìn về phía trước, giống như cảm nhận được khí tức vô cùng đáng sợ nào đó.
Chỉ thấy ở bên trong đại điện âm trầm lờ mờ.
Tiếng bước chân nặng nề chậm rãi vang lên.
Một bóng người vô cùng cao lớn đen nhánh dữ tợn chậm rãi đi ra từ trong đại điện.
Trên người mặc bộ giáp kín kẽ từ đầu tới chân uy nghiêm đáng sợ, phủ kín gai ngược.
Ánh trăng rọi xuống, một thân trên dưới tất cả đều lóe ra ánh sáng đen dày đặc.
Càng quỷ dị hơn chính là tay phải của hắn.
Dữ tợn mà yêu dị, mọc đầy vảy giáp giống như móng vuốt thú.
Tròng mắt Tà Mẫu co rụt lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào khu vực tay phải của đối phương, sau đó đôi mắt nhìn về phía hai mắt của Dương Phóng, vẻ mặt kinh sợ, khàn giọng gầm thét: "Là ngươi!"
Tại đây hắn không ngờ gặp phải con người đáng ghét kia, khiến hắn vô cùng căm ghét hận không thể xé ra thành từng mảnh nhỏ!
Chỗ khác biệt chính là!
Giờ phút này trên người của đối phương lại mặc lên một bộ chiến giáp màu đen.
"Tà Mẫu huynh đệ, chúng ta thật đúng là có duyên ..."
Dương Phóng nhếch miệng cười nói: "Thế mà có thể gặp lại nhau nhanh đến như vậy!"
Trên nền ánh trăng bạc, một đôi mắt đặc biệt kinh người, dường như có thể xuyên thấu lòng người.
Trước đó không lâu, hắn cũng không mặc Thiết Ma Chiến giáp vào, chỉ dựa vào Lôi âm và Long trảo là có thể đánh lui được đối phương.
Bây giờ hắn mặc Chiến giáp vào, ở vào trạng thái đỉnh cao nhất, ngược lại muốn xem xem, cái gọi là Tà Mẫu này đến cùng là có thực lực gì!
"Ngươi muốn chết!"
Tà Mẫu gào thét nói: "Cửu Linh Tà đao của ta đâu? Trả lại cho ta!"
"Có bản lĩnh, tới lấy!"
Khóe miệng Dương Phóng nở ra nụ cười lạnh.
Bàn chân giẫm mạnh, gạch đá cứng cỏi trong nháy mắt vỡ vụn.
Thân thể của hắn trực tiếp hóa thành một bóng đen kinh khủng, cấp tốc lao về phía Tà Mẫu, luận tốc độ và khí thế lại còn kinh khủng hơn một mảng lớn so với trước đó!
Sức chiến đấu gấp năm lần!
Soạt!
Một móng vuốt hung hăng quạt về phía tên Tà Mẫu kia, vô cùng dữ tợn, giống như ác long lao tới, mang theo khí tức hung sát ngập trời.
Tà Mẫu trước đó đã nếm thiệt thòi lớn từ Dương Phóng, sợ lại gặp phải Lôi âm ảnh hưởng của Dương Phóng, căn bản không có bất kỳ ý định va chạm nào, gần như ở Dương Phóng vừa mới lao tới thì trực tiếp điên cuồng bắn về phía sau, cố gắng để rời khỏi nơi này.
Nhưng Lôi âm của Dương Phóng sớm đã đột nhiên phát ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận