Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 177: Hy vọng tối nay đừng xảy ra biến cố gì nữa

Chỉ muốn nhanh chóng nói cho Nhậm Quân và Trần Thi Nghiên biết được chuyện này.
Nếu như bọn họ biết được bản thân mình gặp được người của tổ chức này thì họ chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên.
. . .
Sau đó không lâu.
Dương Phóng đã hoàn toàn rời xa, tiến về phía phương hướng Huyền Vũ tông, trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện vừa rồi.
Chắc là sẽ không bị bại lộ.
Bản thân mình mặc quần áo màu đen, đeo mặt nạ, ngay cả chiều cao cũng giảm xuống hai centimet.
Cho dù là ai cũng không có khả năng nghĩ đến trên người mình.
"Nếu có khả năng, ta thật sự không muốn đi tới gần với chính quyền."
"Chỉ là một người có thể lấy được tài nguyên cuối cùng vẫn có hạn ..."
Hắn hạ quyết tâm, việc này qua đi về sau sẽ cố gắng tránh xa.
Ngay khi hắn vừa mới chạy tới chân núi Huyền Vũ tông.
Đột nhiên, thân thể dừng lại và ngay lập tức trốn vào trong bóng tối.
Chỉ thấy ở chân núi của Huyền Vũ tông, một bóng người đứng sừng sững ở đó, giống như đang chờ đợi cái gì.
Ở bên cạnh còn có một chiếc xe ngựa màu vàng, hai tên thị vệ đi theo.
Dương Phóng ngưng mắt nhìn lại.
"Là hắn?"
Chu Thiên Lý!
Người này trong những ngày vừa qua đều dính vào trên người Hoàng Thái.
Ngay cả sự điên cuồng của Hoàng Thái, có một mức độ rất lớn đều là bởi vì Chu Thiên Lý, Chu Thiên Lý mới là người giật dây!
Một lát sau.
Hai mắt Dương Phóng dần dần chuyển lạnh.
Nếu như mình giết Hoàng Thái, Chu Thiên Lý có thể bởi vậy mà nghĩ tới trên người mình hay không?
Không bằng!
Hắn theo bản năng nắm chặt trường kiếm, chờ đợi thời cơ.
Chu Thiên Lý đi qua đi lại ở chân núi, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía tông môn giống như đang chờ đợi cái gì.
Một lát sau, hắn nhẹ nhàng quay người, đi về phía xe ngựa.
"Đi về trước đi, đoán chừng tối này không thảo luận đến đêm khuya là không thể nào thảo luận ra được kết quả."
Chu Thiên Lý phân phó một tiếng, "Để một người ở lại, đứng ở chỗ này chờ đợi Hoàng Thái, sau đó mang tin tức trở về báo cho ta biết!"
"Vâng, công tử!"
Một tên hộ vệ trong đó ôm quyền nói.
Một người khác thi theo xe ngựa, rời khỏi nơi này.
Bánh xe phát ra tiếng lộc cà lộc cộc, lung la lung lay, càng đi càng xa.
Âm thầm.
Hai mắt Dương Phóng hững hờ giống như rắn độc, nhìn vào xe ngựa của Chu Thiên Lý đi xa, thân thể lập tức hành động.
Chân núi.
Tên hộ vệ được Chu Thiên Lý để lại kia vốn còn ở nơi này không động đậy, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía chân núi, đột nhiên hắn nhướng mày, cảm giác chung quanh lạnh lẽo đang xâm lấn thân thể.
Dường như có một đợt lạnh ập đến, khiến hắn theo bản năng nắm thật chặt cổ áo.
Phốc!
Trong lúc không có dậu hiệu nào khác, cái cổ của đối phương tê rần, tràn ra máu tươi.
Hắn vội vàng đưa tay che cái cổ, trong lòng hoảng hốt.
"Ngô. . ."
Miệng của hắn bị Dương Phóng thuận tay che lại, kéo vào một cái khe núi ở một bên.
Sau khi lục soát thi thể, rồi ném đi.
"Ta chỉ muốn sống một cuộc sống lương thiện, tại sao ... đừng ép ta ..."
Giọng nói của Dương Phóng như một sợi chỉ, lơ lửng trong màn đêm, thân thể hắn ta lại di chuyển.
. . .
Sắc trời đen kịt.
Mây đen che khuất mặt trăng.
Trên đường, một chiếc xe ngựa đang đi chầm chậm.
Năm mới còn chưa qua, thời tiết vẫn còn rét lạnh, thỉnh thoảng có một trận gió lạnh rít gào vang lên, trời đông giá rét.
Cho Thiên Lý ngồi ở trong xe ngựa, đút hai tay vào trong tay áo, nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu tiếp tục tính toán chuyện của Huyền Vũ tông.
Trước tiên cầm xuống mỏ quặng Hàn thiết (sắt) của Huyền Vũ tông cái đã.
Sau đó lại sử dụng mỏ quẳng Hàn thiết, để tiếp tục chiếm đoạt các tài sản khác.
Dù sao Huyền Vũ tông hiện tại đã có mấy tên trưởng lão đi gần với Chu gia hắn.
Một khi Huyền Vũ tông sụp đổ, Chu gia sẽ chiếm được ưu thế lớn.
"Hy vọng tối nay đừng xảy ra biến cố gì nữa."
Chu Thiên Lý tự nói.
Vì nâng đỡ Hoàng Thái đi lên, Chu gia bọn họ thế nhưng là đã phải trả một cái giá rất đắt.
Quản sự vốn có của mỏ quặng chính là bọn họ âm thầm động thủ, xử lý tên quản sự trước đó đi ...
Trong lúc hành tẩu, bỗng nhiên, Chu Thiên Lý nhướng mày.
Cảm thấy tình huống xung quanh có gì đó không đúng.
Ban đầu bên cạnh xe ngựa có hộ vệ đi theo, chỉ là giờ khắc này?
"Chu An!"
Giọng điệu Chu Thiên Lý chuyển lạnh, mở miệng đọc rõ ra từng chữ.
Bên ngoài thế nhưng là không có ai trả lời.
Hắn nhướng mày, trong lòng âm trầm xuống, thân thể không nghĩ ngợi chút nào lập tức vén rèm xe lên, nhìn ra bên ngoài.
Trong nháy mắt, tròng mắt hơi rụt lại.
Người phu xe, hộ vệ Hoàng An đi theo bên cạnh, tất cả đều không thấy.
Người nào có thể giết người ở ngay dưới mí mắt của chính mình?
Ánh mắt Chu Thiên Lý trở nên lạnh léo lập tức nhìn xung quanh.
Xe ngựa dần dần dừng lại.
Những cánh đồng xung quanh tối om, và gió lạnh gào thét.
"Ai ở đó?"
Trong lúc đó, Chu Thiên Lý quay đầu gào to.
Hô!
Đáp lại hắn trực tiếp là một bóng người, trong tay cầm trường kiếm, dung nhập vào bóng tối, giống như một cái bóng quỷ dị vậy, lấy độ cong không thể tưởng tượng nổi đánh về phía thân thể Chu Thiên Lý.
Chu Thiên Lý giận dữ trong lòng.
Thật can đảm!
Hắn tung người nhảy lên, ngón trỏ của anh ta uốn cong thành móng vuốt, mang theo một lực lượng mạnh mẽ và bá đạo, như thể biến thành một con diều hâu, nhanh chóng tấn công về phía người tới.
Hổ Ma Đại Cầm nã!
Đây là tuyệt học của Chu gia hắn!
Vì võ kỹ Linh cấp, nổi tiếng ở Bạch Lạc thành.
Hô hô hô hô hô!
Một loạt tàn ảnh xuyên qua không trung, phát ra tiếng vang nặng nề, mãnh liệt như sóng cả, cuồn cuộn, nối tiếp nhau chồng lên nhau, hóa thành một luồng khí tức kinh khủng, nhanh chóng nghiền ép về phía thân ảnh phía trước mà đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận