Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 604: Tới Long Đằng sơn trang

Hai canh giờ sau.
Một chiếc mặt nạ da người mềm mại mượt mà đã được hoàn toàn thành hình trong tay của Dương Phóng.
Trên mặt hắn nở ra nụ cười mỉm, cầm lấy tấm da người này lên và làm động tác trên khuôn mặt của mình.
Hoàng Lâm tiểu hội này ...
Hắn quả thực có hứng thú đi qua xem một chút.
Đầu tiên là để tìm hiểu thêm về Kình Thiên vực một chút!
Thứ hai, cũng muốn làm mấy viên Hoàng Cực đan tới nếm thử.
Nhìn xem có thể thực sự tăng tốc độ tu luyện của mình không.
Sau khi Dương Phóng dán mặt nạ da người lên xong, lấy Hóa Thi thủy ra tươi vào trên thân thể Hắc Thủy lão quái, lập tức từng đợt khói nhẹ tuôn ra, xèo xèo rung động.
Thân thể Hắc Thủy lão quái bắt đầu tan biến một cách nhanh chóng.
Dương Phóng đứng dậy rời đi.
Không bao lâu sau đã hoàn toàn đi ra khỏi khu rừng này, tiến vào một thị trấn phồn hoa dị thường.
Ánh đèn lấp lóe.
Dòng người qua lại nhộn nhịp.
Nó hoàn toàn khác biệt với phong tục của Bạch Trạch vực.
Trên đường phố, đủ mọi màu da, đủ mọi chủng tộc tụ tập, có người tóc vàng mắt xanh, có người da ngăm đen, có người trên đầu có hai cái sừng, có người sau lưng có cái đuôi dài...
Vô cùng kỳ quặc, kỳ lạ và sặc sỡ.
Dương Phóng sắc mặt trầm mặc, lặng lẽ bước đi.
"Không hổ là một đại vực tương đối hoàn chỉnh, nơi các loại truyền thừa đã được bảo tồn kể từ khi thần linh biến mất."
Kình Thiên vực chính là như vậy.
Mà Thiên Long vực với tư cách là trung tâm của mảng Càn, vậy chắc chắn sẽ càng đặc sắc hơn.
Dù sao diện tích của Thiên Long vực còn muốn rộng lớn hơn so với Kình Thiên vực ...
Dương Phóng qua lại trên đường phố, tìm một quán trợ để dừng chân, chuẩn bị ngày mai lại tiến về Long Đằng sơn trang.
···
Một ngày sau.
Mặt trời xuống núi một lần nữa.
Bóng tối dày đặc bao trùm bầu trời và mặt đất, khiến những ngọn núi trở nên u ám trở lại.
Một nơi có những ngọn cây cao cao.
Dương Phóng thu liễm khí tức, trên người hắn mặc áo bào đen, trên mặt đã đeo lên mặt nạ của Hắc Thủy lão quái, mặt không biểu tình, đang nhìn về phía xa xa một tòa sơn trang.
Sơn trang rộng lớn, chiếm diện tích cực lớn.
Xung quanh mọc đầy những cây mai, ở thấp thoáng dưới những tán cây mai sơn trang lộ ra có chút thần bí.
Dưới sự quan sát của Dương Phóng.
Trong vòng nửa canh giờ liên tục có bảy tám bóng người mặc áo bào đen, hoặc là mang theo mặt nạ, hoặc là không mang theo mặt nạ, gõ cửa sơn trang sau đó bước vào trong sơn trang.
Yếu nhất, Siêu phẩm đệ tam quan!
Mạnh nhất, đã đạt tới Thánh Linh!
Sau khi Dương Phóng quan sát một lần nữa, sơi suy nghĩ một lát, thân hình nhoáng một cái, từ trên ngọn cây rời đi, ngay sau đó xuất hiện ở bên ngoài sơn trang, giơ tay lên, gõ nhẹ vào trên cửa sơn trang.
Cộc! Cộc! Cộc!
Gõ ba lần liên tục theo tiết tấu.
Tiếng gõ lọt vào bên trong sơn trang.
Chẳng bao lâu sau, cửa sơn trang mở ra, một lão giả trông như quản gia xuất hiện trước mặt Dương Phóng, sau khi Dương Phóng lấy lệnh bài ra, lập tức được bước vào trong đó.
Sau đó, một người hầu gái mỉm cười chào đón Dương Phóng, bắt đầu dẫn đường phía trước.
Đi xuyên qua hòn non bộ và hành lang, cách đó không xa có thể nghe thấy tiếng đàn réo rắt.
Có một loại bầu không khí khác, yên tĩnh và trang nhã.
Chẳng mấy chốc Dương Phóng đã được dẫn đến trước một ngôi nhà đóng kín cửa.
"Tiên sinh, ngài có thể tự động vào đó."
Hầu gái khẽ khom người, mỉm cười rồi lui ra ngoài.
Dương Phóng liếc nhìn cánh cửa phòng, lập tức nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Cái đẩy này, lập tức cảm thấy cũng giống vậy.
Trên cửa phòng dường như tồn tại một loại cấm chế thần bí nào đó, khi đẩy vào một lớp lực lượng thần bí giống như màn nước từ trên cửa lan tràn ra, giống như gợn sóng lăn đều ra xung quanh.
Xoát!
Với một bước, hắn đi xuyên qua bức màn ánh sáng gợn sóng và trong nháy mắt xuất hiện ở bên trong phòng.
Lập tức.
Những ánh mắt trong phòng nhanh chóng hướng về phía Dương Phóng, hoặc là ngạc nhiên, hoặc là nghi hoặc, hoặc là nổi lên sắc mặt giận dữ, hoặc là tràn ngập sát khí.
"Là hắn, Hắc Thủy lão quái!"
"Lão quái này thế mà cũng được mời đến!"
"Lão quái này thật to gan, làm ra đủ loại chuyện xấu, đắc tội gia tộc Cát n, thế mà còn dám xuất hiện ở đây!"
···
Dương Phóng khẽ cau mày một cái.
Hiện tại xem ra, cấm chế trên cửa phòng này giống như có thể cách âm!
Ít ra lúc hắn đứng ở bên ngoài, hắn không nghe thấy tiếng động nào bên trong.
Còn tưởng rằng trong phòng này không có người nào nói chuyện!
Tuy nhiên!
Danh tiếng của Hắc Thủy lão quái quả nhiên là rất thối.
Lúc này mới chỉ vừa mới đến thôi đã khiêu khích rất nhiều người đối mặt trợn mắt.
Hắn mặt không biểu tình, giả vờ như không nghe thấy, ánh mắt liếc nhìn xung quanh phòng.
Chỉ thấy gian phòng này vừa rộng vừa thoáng, chiếm diện tích rộng lớn, bên trong bày tới tận mười mấy cái bàn tròn, xung quanh mỗi chiếc bàn tròn đều có những chiếc ghế dài.
Những chiếc ghế dài đó khá thô sơ, và hầu hết đều có bóng người ngồi ở đó, một số người chọn cách giấu mặt, trong khi những người khác thì hào phóng và không có bất kỳ cha giấu nào.
Cộng lại có khoảng hơn ba mươi người.
"Ha ha ··· "
Đột nhiên, một tràng cười nhẹ vang lên.
Một nữ tử ăn mặc hở hang, dung nhan tuyệt mỹ, lộ ra một mảng lớn làn da trắng nõn, che miệng không giấu được nụ cười, chủ động đi về phía Dương Phóng nói: "Không hổ là Hắc Thủy tiền bối, quả nhiên có khí phách, nô gia trước đó còn đang suy nghĩ, Hắc Thủy tiền bối sẽ xuất hiện sợ sệt hay không, bất quá hiện tại xem ra ta thật sự là suy nghĩ nhiều rồi, tiền bối mời ngồi ở chỗ này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận