Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 517: Hang động kia ở đâu?

Phốc phốc phốc!
Máu tươi bay tung tóe rơi rụng, thi thể bay tứ tung.
Dương Phóng mặc một chiếc áo xanh, ra tay vô tình, Kim Xà kiếm được cải tạo trong tay giống như có được sinh mệnh, đâm và giết tất cả các cao thủ của Diệt Tà minh đang cố gắng chạy trốn.
Chỉ còn lại một lão giả khuôn mặt kiểu tây tóc vàng mắt xanh, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, chạy trốn với tốc độ cao chạy về phía nơi xa.
Dương Phóng nở ra nụ cười chế nhạo, nhìn chăm chú lên lão giả kia từ đằng xa.
Chạy đi.
Ngược lại muốn xem xem các ngươi có phải là thực sự giống như rau hẹ, cắt mãi không hết hay không.
Lão giả này là hắn cố ý thả cho chạy, trên người sớm đã dính lấy mùi của Túy Hồn hương.
Mục đích là để một mẻ hốt gọn bọn họ.
Keng!
Dương Phóng thu hồi trường kiếm, xoay người lại, tiếp tục đi về phía sòng bạc.
Có Túy Hồn hương đánh giấu, hắn cũng không có vội vàng lập tức truy tung.
Chờ thêm lát nữa tìm tới cửa là được rồi.
Bằng không bây giờ mà đuổi theo, lão giả kia chắc chắn sẽ không có lập tức chạy về tổng bộ.
Trong sòng bạc, hỗn loạn tưng bừng.
Lượng lớn bàn ghế đổ nhào trên mặt đất, rất nhiều con bạc gặp phải tai bay vạ gió, ngã trên mặt đất, nhiều người tử vong.
Cũng có một số cao thủ của Thanh Long hội, chết thảm trong chiến đấu vừa rồi.
Giờ phút này, Dương Phóng vừa mới trở về đã mày nhăn lại, nói: "Lữ Bưu, xử lý một chút."
"Vâng, Hội trưởng."
Lữ Bưu gật đầu, lập tức hướng về mọi người mở miệng hét lớn, "Mọi người, yên lặng một chút, lần này sòng bạc Vạn Tiên của chúng ta bị người phá làm hỏng nhã hứng của mọi người, là lão phu làm không tốt, lão phu đã giải quyết xong mọi phiền phức, về sau tuyệt sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, vì bồi thường mọi người, lão phu bằng lòng tặng cho mỗi vị khách năm lượng bạc tiền vốn, hy vọng mọi người có thể tiếp tục chơi một cách vui vẻ!"
Xoạt!
Mọi người trong lúc bối rối lại xôn xao lần nữa.
Năm lượng bạc?
Trong lúc nhất thời rất nhiều người lại trở nên hưng phấn lần nữa.
"Dễ nói dễ nói!"
"Đánh cược, nhanh đánh cược!"
"Chưởng quỹ thật sự là quá hào phóng!"
. . .
Lữ Bưu nhìn thoáng qua Dương Phóng, chỉ thấy Dương Phóng khẽ gật đầu.
Lập tức dẫn theo Dương Phóng trở về hậu viện, lần nữa rời đi từ cửa sau.
. . .
Sâu trong rừng.
Khắc Lý · Tiêu n cao thủ Thập phẩm vừa mới chạy thoát, một mặt sợ hãi, khí tức hỗn loạn, một đường lao ra không dám dừng lại chút nào, thi thoảng lại đưa ánh mắt nhìn lại sau lưng, sợ có người sẽ truy sát tới.
Tuy nhiên cũng may hắn một đường chạy ra, dường như không có bất kỳ khác thường nào.
Vì phòng ngừa bị người truy tung, hắn thậm chí đặc biệt lượng quanh một vòng lớn ở trong rừng, lúc này mới nhanh chóng chạy trở về một chỗ cứ điểm.
Bên trong cứ điểm.
Bố Lai Nhĩ gia tộc Tiêu n đang bí mật thảo luận với một nhóm cao thủ tổ chức Kỵ Sĩ, thảo luận về kế hoạch tiếp theo.
Bỗng nhiên!
Vị cao thủ Thập phẩm kia một đường chạy trốn đến, kinh hoảng mở miệng, "Thiếu gia, xảy ra chuyện rồi!"
Bố Lai Nhĩ biến sắc, ra hiệu mọi người im lặng, sau đó lập tức mở cửa phòng ra, nhìn về phía bên ngoài.
"Khắc Lý quản gia?"
Bố Lai Nhi thầm giật mình, nói: "Chuyện gì xảy ra, các ngươi không phải đi hành động cùng với cao thủ Siêu phẩm của Diệt Tà minh sao? Xảy ra chuyện gì?"
Khắc Lý - Tiêu n thở hổn hển, vẻ mặt trắng bệch, trong ánh mắt tất cả đều là sự kinh hoảng, nói: "Chúng ta vốn là muốn xuất thủ với sòng bạc Vạn Tiên, trước đó cố ý thăm dò mấy lần, phát hiện bên trong chỉ có một tên Siêu phẩm, nhưng không nghĩ tới lần này khi chúng ta thực sự xuất thủ, bên trong lại trực tiếp xuất hiện hai tên Siêu phẩm, hơn nữa cò một vị Siêu phẩm cực kỳ đáng sợ, mơ hồ ở vào Siêu phẩm đệ nhị quan, giết chết toàn bộ một đám cao thủ của Diệt Tà minh, chỉ còn có mình ta chạy trở về."
"Cái gì? Đều đã chết rồi?"
"Đúng vậy, đều đã chết."
"Ngươi có bị người truy tung hay không?"
"Không có, tuyệt đối không có."
Khắc Lý - Tiêu n vội vàng mở miệng nói, "Thiếu gia, chúng ta không thể ở chỗ này quá lâu, chuyện này chúng ta nên mau chóng báo cáo với Ngô Minh trưởng lão."
Sắc mặt Bố Lai Nhĩ thay đổi, trong lòng cuộn trào mãnh liệt.
Diệt Tà minh bọn họ trong khoảng thời gian này đang chiêu binh mãi mã, chiêu mộ được lượng lớn cao thủ, còn chưa hề bị thua thiệt như vậy!
Xem như bọn họ tập kích Thần Vũ tông và cứ điểm của tổ chức Tà Đạo trước đó thì cũng không có bị bọn họ giết như vậy.
"Đi, về trước đi!"
Bố Lai Nhĩ nói nhỏ.
Mọi người xung quanh lập tức gật đầu và bắt đầu vội vàng thu dọn đồ đạc.
. . .
Vào buổi tối.
Hơn bảy trăm dặm về phía tây của Tiểu Long trấn.
Thế núi chập trùng, nhìn một cái như vô tận.
Thân hình Dương Phóng xuất hiện ở đây, ánh mắt quét nhìn.
Chỉ thấy cây màu trắng kỳ lạ như vô tận, mọc lên ở đây, lít nha lít nhít, cành lá tươi tốt.
Một loại mùi đặc biệt giống như rỉ sắt không ngừng phát ra từ những cái cây màu trắng kỳ lạ này.
"Hang động kia ở đâu?"
Dương Phóng hỏi thăm.
"Ngay sâu trong dãy núi."
Lữ Bưu chỉ về phía trước.
"Dẫn ta tới!"
Dương Phóng nói.
"Vâng, Hội trưởng!"
Lữ Bưu gật đầu, lập tức tiếp tục lao về phương xa.
Hai người một trước một sau, lại chạy hơn mười dặm đường.
Cuối cùng phát hiện số lượng lớn đệ tử Thanh Long hội ở phía trước.
Giờ phút này vừa nhìn thấy Dương Phóng đến, những đệ tử Thanh Long hội này thi nhau đứng dậy, ôm quyền hành lễ.
"Hội trưởng!"
"Bái kiến Hội trưởng."
"Ừm."
Dương Phóng gật đầu, ánh mắt nhìn về phía mọi người ở đằng trước, chẳng mấy chốc hơi ngưng trọng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận