Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 405: Ninh trưởng lão, hắn là Siêu phẩm!

Những người còn lại ở bên cạnh hắn cũng thi nhau dùng đủ các loại thủ đoạn nhanh chóng leo lên, đảo mắt cái cũng hạ vào cửa hang.
Chỉ thấy sâu trong hang động, tỏa ra ánh sáng của bó đuốc.
Không tính là quá sáng, nhưng ở loại tình huống này lại có vẻ chói mắt.
Bảo tàng của Dạ Thần giáo bị người nhanh chân đến trước?
Vẻ mặt Ninh Thiên Hùng trở nên âm trầm, dựa vào tu vi cường đại của mình, dẫn đầu lao vào sâu bên trong hang.
Mọi người bên cạnh, tất cả cũng đều nhanh chóng đuổi theo sau.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đi tới chỗ sâu, thay đổi sắc mặt và cùng nhau dừng lại.
Chỉ thấy nơi sâu nhất trong hang động.
Một cái bó đuốc được cắm lặng lẽ ở trên vách động.
Một thân ảnh cao lớn vạm vỡ, mặc bộ giáp đen tuyền, mang theo khí tức thần bí, lẳng lặng ngồi ở nơi đó, một đôi mắt nhìn chữ viết trên vách động.
Trên dưới toàn thân hắn được bao bọc tới cực kỳ chặt chẽ.
Chỉ có một đôi mắt, thỉnh thoảng lại sáng lấp lánh trong đêm tối.
Đột nhiên, bóng người kia chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Ninh Thiên Hùng, phát ra giọng nói trầm thấp.
"Đã có những người khác tìm tới nhanh như vậy sao? A, lại là ngươi, ngươi mang theo những người khác tới sao?"
Ánh mắt của hắn nhìn về phía thiếu nữ Gia Nhi trong đám người tới, cảm thấy rất ngoài ý muốn.
"Ngươi!"
Ninh Thiên Hùng vẻ mặt kinh sợ, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào người mặc bộ giáp màu đen trước mặt.
Là hắn!
. . .
Thiếu nữ Gia Nhi và nam thanh niên được áp giải tới, thần sắc cả hai đều khẽ giật mình, khó có thể tin.
Chẳng mấy chốc, trên mặt thiếu nữ Gia Nhi lộ ra vẻ mừng như điên.
"Tiền bối cứu mạng, ta là bị người ép!"
Nàng ta vội vàng mở miệng kêu lên, "Hắn là cha của Ninh Tiêu đêm đó!"
"Ngươi đến cùng là ai? Lấy mũ giáp của ngươi xuống!"
Ninh Thiên Hùng cũng không có lập tức động thủ mà mở miệng hét lớn một tiếng, tràn đầy tức giận cùng hận ý.
"Cha của Ninh Tiêu?"
Dương Phóng nhíu mày, thế nhưng là chưa từng nghe về cái tên này.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Dương Phóng đại khái hiểu được.
"Thanh niên chết mất đêm đó là con của ngươi?"
Hắn mở miệng hỏi.
"Nếu biết là tốt, nói rõ lão phu không có tìm nhầm người."
Trên mặt Ninh Thiên Hùng lộ ra nụ cười giận dữ.
"Thì ra là thế, con của ngươi đêm đó cứ một mực đòi đối địch với ta, ta vốn không muốn làm quen với hắn, nhưng hắn chủ động muốn chết thì ta cũng không còn cách nào, ngươi đã muốn báo thù cho hắn vậy ta không có gì muốn nói, động thủ đi."
Dương Phóng đứng dậy, tràn ngập một cỗ khí tức khủng bố vô hình, cát bay đá chạy, trùng trùng điệp điệp.
Tu vi Siêu phẩm không thể nghi ngờ đã được thi triển đầy đủ.
Một đám Thú nhân trong sơn động thi nhau nhịn không được mà lùi về phía sau, trong con ngươi lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Ninh trưởng lão, hắn là Siêu phẩm!"
Trong đó một tên Thú nhân nhắm mắt nói.
"Sợ cái gì, mới tấn thăng tới Siêu phẩm mà thôi."
Ninh Thiên Hùng sầm mặt lại nhìn chằm chằm vào Dương Phóng.
Hắn chính là đại trưởng lão của Huyền Hải bang, đối phương há có thể so sánh?
Hắn tiến vào Siêu phẩm đã có hơn mười năm, vậy tại sao phải sợ?
"Đã ngươi biết mối thù giết con không đội trời chung, vậy lão phu cũng sẽ không cần nhiều lời!"
Ninh Thiên Hùng nói với giọng điệu lạnh lẽo, "Ngày hôm nay vào năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi!"
"Chết!"
Sưu!
Thân thể của hắn lập tức biến mất, nhanh đến cực điểm, gióng như hoàn toàn dung nhập vào trong bóng tối, để cho người ta hoàn toàn không nắm bắt được, một thanh trường kiếm bên hông ra khỏi vỏ, không có bất kỳ âm thanh nào, cũng không có bất kỳ ánh sáng nào.
Mọi thứ đều nhanh chóng.
Keng!
Trong lúc đó, trường kiếm trong tay Dương Phóng cũng trực tiếp ra khỏi người, phát ra âm thanh kim loại lạnh thấu xương, ánh sáng vàng chói mắt như là thiểm điện, ở bên trong hang động mờ tối lộ vẻ sáng ngời.
Âm Sát kiếm cảnh giới viên mãn!
Ông!
Ánh sáng vàng lấp lóe nhanh chóng quét về phía thân thể của Ninh Thiên Hùng.
Ở Ninh Thiên Hùng một mặt cười lạnh, thân như quỷ mị, nhanh chóng tránh né, trường kiếm trong tay giống như rắn độc, đâm thẳng về phía phương hướng mắt phải của Dương Phóng, chuẩn bị đâm xuyên mắt phải, nhưng ngay khi trường kiếm hắn vừa ra, chuyện khiến cho hắn giật mình xảy ra, hào quang màu vàng kim tiêu tán cũng không phải là kiếm thực của Dương Phóng, ở bên dưới hào quang màu vàng kim đó mới thực sự là chỗ sát cơ.
Sưu!
Sắc bén lóe lên, nhanh như thiểm điện, lập tức đâm về phía mi tâm của Ninh Thiên Hùng.
Không có chút ánh sáng nào, hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Cái gọi là hào quang hoàn toàn là một sự ngụy trang tinh vi.
Sắc mặt Ninh Thiên Hùng thay đổi lớn, vội vàng hồi chiêu để ngăn cản.
Đinh đinh đinh keng keng!
Trong sơn động, đao quang kiếm ảnh, tia lửa bắn tung tóe.
Khắp nơi đều là kiếm khí tung hoành.
Kiếm khí kinh khủng khiến cho cây đuốc trên vách tường lập tức bị dập tắt, toàn bộ hang động rơi vào trong bóng tối tuyệt đối.
Hoàn toàn giơ tay lên không thấy được năm ngón.
Tất cả Thú nhân và cao thủ của Huyền Hải bang đứng ở gần đó, thi nhau phát ra tiếng kêu thảm, máu tươi bắn tung tóe, bị kiếm khí khủng bố gây thương tích.
Bên trong toàn bộ hàng động, dường như có một cơn bão kiếm khí không nhìn thấy rõ.
Tự động chắt chém mọi thứ.
"Đi mau!"
"Lui!"
Tất cả mọi người một mặt kinh hãi, nhanh chóng lùi lại phía sau, chen chúc bỏ chạy về phía cửa hang động.
Tuy nhiên, chính bọn họ cũng không biết.
Trong cơ thể của bọn họ sớm đã đầy kịch độc.
Giờ phút này muốn đi ra thì có thể đi đâu được.
Bên trong hang động chật hẹp đen nhánh giống như hoàn toàn biến thành một cái cối xay thịt đáng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận