Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 662: Thần Thánh Hỏa diễm!

Công Tôn Lan Đức, Triệu Ba, Phương Tình Thiên, Đỗ Hải và những người khác ở trong sân vừa mới phản ứng lại từ trong một tràng tiếng cười vừa rồi của Dương Phóng thì lại phun ra một búng máu, vẻ mặt hoảng sợ, thân thể giống như bao tải rách, hung hăng rơi đập vào nơi xa, từng tên lộ ra vô cùng thống khổ.
Mà hai người Phương Tình Thiên, Đỗ Hải chẳng mấy chốc đã lộ ra vẻ hoảng sợ.
Ngẩng đầu nhìn lại, quả thực không dám tin vào đôi mắt của mình.
Chỉ thấy nơi không xa bọn họ, nơi nào còn có bất kỳ tung tích của người áo đen trước đó nữa.
Thay vào đó là một tồn tại trên người mặc chiến giáp dữ tợn, toàn thân trên dưới lóe lên ánh sáng đen, thân thể vô cùng vạm vỡ và kinh khủng.
Thiết giáp (Giáp sắt) đáng sợ và bá đạo gần như bao bọc chắc chắn toàn bộ thân thể hắn.
Hai bàn tay người này vươn ra, đang một mực nắm chặt lấy song chưởng của Diệp Trần.
Cho dù lực lượng trong song chưởng của Diệp Trần có cuồng bạo dũng mãnh như thế nào đi nữa nhưng lại giống như hoàn toàn không làm rung chuyển được đối phương vậy.
"Thiết giáp, Lôi âm, kịch độc ... là ... là bọn họ."
Phương Tình Thiên giọng điệu rủn ẩy, vô cùng hoảng sợ.
Điều này sao có thể?
Bọn họ đã bợ đỡ được khuôn mẫu nhân vật chính rồi a, làm sao sẽ còn gặp phải tổ chức đáng sợ này?
Bên trong không phải đã nói, sau khi trở thành huynh đệ của khuôn mẫu nhân vật chính, mặc dù sẽ phải gánh chịu một số nguy hiểm, nhưng lợi ích mang tới lại vô cùng to lớn sao.
Nhưng bây giờ, ích lợi còn chưa thấy đâu, thế mà lập tức thấy được tồn tại kinh khủng như tổ chức Thiên Thần này.
Đối phương vậy mà ngăn Diệp Trần lại rồi?
"Ha ha ha ..."
Dương Phóng cười vang lên tiếng cười quỷ dị, bộ giáp đen nhánh toàn thân, dữ tợn đáng sợ, trên giáp dày đặc gai ngược, sau lưng là phi phong màu đỏ tươi tung bay, trong đôi mắt lộ ra sát cơ khiếp người khó tả, hai tay nắm chặt lấy bàn tay của Diệp Trần, giống như một con thú dũ hoang dã to lớn vậy, mỉm cười nói: "Ngươi nói ngươi chỉ dùng bảy thành lực lượng sao? Nhưng ta thì ..."
"Căn bản không dùng lực a!!"
Ầm ầm!
Hai tay của hắn bỗng nhiên vung mạnh, toàn bộ lực lượng trong cơ thể đều bùng nổ, Thiết Ma Chiến giáp tự động hấp thu lực lượng đêm tối, khiến sức chiến đấu trực tiếp đạt tới trình độ khó có thể tin được.
Sắc mặt 'Diệp Trần' thay đổi, muốn rút hai tay ra lại bất kể như thế nào cũng khó mà có thể làm được, toàn bộ thân hình lập tức bị hung hăng vung mạnh vào trên mặt đất.
Ầm! !
Mặt đất nổ tung, rung chuyển dữ dội.
Mảng lớn đá vụn bắn tung tóe ra ngoài.
Diệp Trần lập tức phọt ra một búng máu, toàn bộ khuôn mặt tiếp xúc thân mật với mặt đất, ngay cả ánh sáng thần thánh màu trắng trên người của hắn cũng thiếu chút nữa tán loạn.
Bên trong con ngươi của hắn lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ và tức giận, quả thực không thể tin được những gì đang xảy ra.
Tên đáng chết này, thế mà còn có át chủ bài?
Từ trận chiến năm đó kia, nàng ta còn chưa bao giờ bị người lấn ép như thế này!
"Thần Thánh Hỏa diễm!"
Trong miệng 'Diệp Trần' gào thét lên.
Ánh sáng trắng thần thánh vừa mới ảm đạm xuống trong lúc đó lại bùng phát ra từ trên người của hắn, ầm một tiếng, sóng cả mãnh liệt, lần này kinh khủng hơn, càng mênh mông hơn, ngay cả hai tay cũng được bao bọc hoàn toàn
Khí tức trên người lập tức bộc phát ra một cách điên cuồng.
Hai tay của hắn đột nhiên phát lực, muốn thoát khỏi tay của Dương Phóng, đồng thời khống chế ngọn lửa màu trắng đốt về phía bộ giáp sắt trên người Dương Phóng với ý đồ lập tức phá hủy bộ giáp này, đồng thời thiêu chết luôn cả Dương Phóng.
Chỉ có điều cảnh tượng đáng sợ xuất hiện.
Không cần biết Thần Thánh Hỏa diễm của hắn thiêu đốt như thế nào, bộ giáp trên người Dương Phóng cũng không có bởi vậy mà thay đổi một chút nào.
Tất cả ngọn lửa thiêu đốt tới đều tự động tản ra, hoàn toàn không tổn thương một chút nào.
Điều này sao có thể?
'Diệp Trần' trong lòng kinh hãi:
"Cửu U Thiên Ma kim!"
Bên trong ánh mắt của Dương Phóng lóe lên tia sáng đáng sợ, cười một tiếng quái dị, giơ một bàn chân to lớn lên, lực lượng kinh khủng, đi lên chính là hung hăng giẫm mạnh về phía đầu của Diệp Trần một cái.
'Diệp Trần' gào thét một tiếng, dùng hết sức vùng vẫy, cuối cùng hai tay thoát khỏi lòng bàn tay của Dương Phóng, vội vàng nhanh chóng lăn mình, bàn châm giẫm mạnh, nhanh chóng trốn tránh.
Giống như dịch chuyển tức thời vậy.
Chỉ có điều hắn vừa mới trốn tránh, tốc độ Dương Phóng tăng vọt một cách nhanh chóng, lập tức dùng tốc độ cực kỳ dữ dội đuổi theo mà đến, bộ giáp đen nhánh dữ tợn máng theo lực lượng cuồng dã tới khó tả, một bàn tay quét về phía Diệp Trần.
Diệp Trần vội vàng quay lại, nhanh chóng gập cánh tay lại ngăn cản.
Ầm!
Âm thanh to lớn, sóng khí nổ tung.
Giống như vỗ vào một con muỗi vậy, lập tức đập thẳng vào người của Diệp Trần bay tứ tung mà ra, hung hăng rơi đập về phía nơi xa, đập nát bức tường thành từng mảnh.
'Diệp Trần' điên cuồng ói màu, ngọn lửa trên cánh tay tán loạn một lần nữa, ngẩng đầu lên, nói với giọng nói đầy âm trầm và tức giận.
"Đây chính là lực lượng của ngươi sao, còn tưởng rằng mạnh tới cỡ nào, hóa ra cũng chỉ như thế mà thôi, luôn miệng nói giết cái này giết cái kia, ta thấy ngươi không có khả năng giết người."
Dương Phóng nói với giọng bình tĩnh, thân hình cao lớn dị thường, bước chân chầm chậm đi về phía trước.
Phi phong màu đỏ tươi sau lưng bay phấp phới, bay múa phần phật.
Lực lượng và tốc độ của hắn đã bạo tăng toàn diện so với lúc trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận