Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 161: Mua dược liệu

"Ừm, ngươi lấy ra thêm hai trăm lượng bạc cho ta!"
Chu trưởng lão bình đạm nói.
Mặc dù Dương Phóng không hiểu, nhưng vẫn lấy ra hai trăm lượng bạc từ trong bọc của mình, đẩy tới.
Chu trưởng lão thu bạc, có chút hài lòng, thuận tay đưa cho Dương Phóng một tờ giấy tràn đầy chữ viết, nói: "Đây là Huyền Vũ Dược tán, sau khi trở về bốc thuốc theo đơn, có thể để cho ngươi tu luyện ra chân khí càng nhanh hơn, tuy nhiên sau này không được sử dụng Dưỡng Khí đan nữa, Dưỡng Khí đan là thứ mà võ giả Phàm cấp mới dùng, từ nay về sau, ngươi chỉ cần sử dụng thứ này."
"Vâng, sư tôn."
Dương Phóng nhận lấy tờ giấy, nặng nề gật đầu.
"Đi thôi, thuận tiện đi báo danh, đúng rồi, nếu như thật sự đột phá đến Thất phẩm thì nhớ lại tới tìm ta!"
Chu trưởng lão đuổi Dương Phóng đi.
Dương Phóng mặc quần áo xong, cẩn thận cất kỹ tờ giấy kia, thẳng tới khi đi ra khỏi nơi ở của Chu trưởng lão, hắn vẫn cảm thấy ngất ngất ngây ngây.
Một bản tâm pháp Linh cấp cứ như vậy tới tay rồi?
Mặc dù Chu trưởng lão tham tiền, nhưng mỗi một khoản tiền tiêu vào đâu, ít ra đều nói rõ ràng cho chính mình.
Ví dụ như phương thuốc này.
Nếu như đối phương không nói, hắn luyện đến chết cũng sẽ không biết còn có thứ này nữa.
"Tuy nhiên một loạt quá trình này xuống tới quả thực không phải người bình thường có khả năng chấp nhận được."
Một ngày tiêu tới 1200 lượng bạc.
Phải biết ngôi nhà có sân mà hắn thuê, một năm mới chỉ 10 lượng bạc.
1200 lượng này tối thiểu có thể thuê đến 120 năm.
Dương Phóng tìm người hỏi thăm được vị trí Chấp Sự đường, chẳng mấy chốc đã tìm ra và đi vào bên trong.
"Ngươi là đệ tử mới thu của Chu trưởng lão sao?"
Một nữ tử có vẻ ngoài xinh đẹp ngẩng đầu nhìn về phía Dương Phóng.
"Đúng vậy, đệ tử tên là Dương Đạo."
Dương Đạo trả lời.
"Được rồi, lệnh bài đệ tử này ngươi nhận đi, ngoài ra còn có quần áo, môn quy, nơi ở, ngươi có thể lựa chọn ở lại bên ngoài, cũng có thể lựa chọn ở lại trong môn, tuy nhiên nếu như ở lại trong một thì phải giao ra 10 lượng tiền phí ăn ở."
Nữ tử nói.
"Không cần, ta có nhà ở bên ngoài rồi."
Dương Phóng nói.
"Vậy thì được."
Nữ tử khẽ mỉm cười một tiếng, nói: "Thủ tục đã xong cuôi, ngươi có thể đi được rồi."
Dương Phóng lập tức thu lệnh bài và quần áo các loại, rời khỏi nơi này.
"Ai, trong một năm Chu trưởng lão thu bao nhiêu đệ tử, đây là người thứ hai mươi rồi sao?"
"Người thứ mười tám, tuy nhiên nếu như so với Cát trưởng lão thì còn thu ít hơn, Cát trưởng lão năm nay đã thu hai mươi bốn đệ tử."
"Nhiều như vậy?"
. . .
Đôi tai Dương Phóng nhạy cảm, cho dù đã đi ra khỏi đại điện, vẫn như cũ có thể nghe được những lời bàn tán sau lưng, không thể không thất kinh trong lòng.
Khá lắm!
Một người 1200 lượng, hai mươi bốn người chính là 28800 lượng.
"Huyền Vũ tông này đoán chứng sắp xong rồi."
Những trưởng lão này rõ ràng là đang nhân lúc trước khi môn phái xong đời, điên cuồng thu lấy chút ích lợi.
Có điều, chuyện này không liên quan gì tới hắn.
Chỉ cần không làm chậm trễ việc tu luyện của hắn là được.
Dương Phóng một đường đi đến chợ, chuẩn bị mua dược liệu.
Bỗng nhiên vẻ mặt khẽ động, thân thể hắn lại né tránh vào một con hẻm nhỏ bên cạnh.
Lưu Hổ?
Cách đó không xa, Lưu Hổ lén lén lút lút chạy ra khỏi một con hẻm nhỏ, chạy về phía khu nhà.
Dương Phóng như có điều suy nghĩ, đi ra khỏi nơi này, tiến vào mua dược liệu.
"Khách quan ngươi muốn mua một phần hay là bao nhiêu?"
"Trước cho ta ba phần đi."
"Được rồi!"
Chưởng quỹ lập tức bảo người đi bắt đầu bốc thuốc.
Bên trong toa thuốc kia của Lưu trưởng lão đồng dạng có rất nhiều dược liệu hắn chưa từng nghe nói qua.
"Tổng cộng một trăm hai mươi lượng!"
"Đắt như vậy sao?"
"Đúng vậy, dược liệu ở trong toa thuốc đó đều rất hiếm thấy, cửa hàng bình thường rất ít bán, ta như không có nhìn lầm thì đây là toa thuốc dùng để tắm thuốc!"
Chưởng quỹ trả lời.
Không chỉ một người từng mua loại toa thuốc này.
Hắn tự nhiên nhận ra một chút.
Dương Phóng lập tức móc ra 120 lượng đưa tới, lại lấy ra một tờ giấy, nói: "Phương thuốc này ngươi cũng bốc giúp ta một chút."
Nội dung bên trong tờ giấy này rõ ràng là vật liệu phối trí Trùng hương.
Có ba loại kịch độc bên trong Vạn Độc kinh, bởi vì đều không có giải dược, nên hắn chỉ có thể dùng để phòng thân, phối trí Trùng hương loại thứ ba này trước.
Trùng hương không có độc, là dùng để làm dấu hiệu truy tung.
Phối trí loại này là an toàn nhất, cho dù là bản thân vô ý nhiễm phải thì cũng sẽ không trúng độc.
Chưởng quỹ nhìn thoáng qua, quay người bảo người của mình đi bốc thuốc.
Một lát sau hắn cầm một bao dược liệu đi ra, áy náy mà nói:"Khách quan, ở bên trong toa thốc này có hai loại dược liệu chỗ cửa hàng chúng ta không có, theo thứ tự là Hắc Lâm hương và Trùng Tuyến thảo."
"Được, chỗ này hết bao nhiêu tiền?"
"Tổng cộng hai mươi lăm lượng!"
Dương Phóng lại lục lọi đưa bạc tới lần nữa.
Sau đó hắn lại đi dạo quanh một vòng tới những cửa hàng thuốc khác nữa.
Sau khoảng thời gian loanh quanh rất lâu, cuối cùng mới mua được Hắc Lâm hương.
Nhưng Trùng Tuyến thảo vẫn còn chưa mua được.
Dương Phóng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đành phải mang theo dược liệu rời khỏi nơi này.
"Sống ở một nơi rộng lớn như này thật sự là không dễ dàng ..."
"Muốn luyện đến cảnh giới Thất phẩm thì càng không dễ hơn ..."
Gia đình bình thường, xem như thiên phú ngươi có cao hơn nữa, không có tiền mua thuốc thì ngươi sẽ không đạt được nhiều thành tựu trong cuộc đời này..
Tầng lớp nơi này đã được kiên cố hóa hoàn toàn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận