Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 969 - Tống Diêm Quân



Chương 969 - Tống Diêm Quân




Về phần nhiệm vụ của Địa Phủ, cứ đi một bước rồi xem một bước trước đã.
Dù sao đan dược bên phía Liễu Tiên Quyền kia sắp luyện chế ra rồi.
"Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt."
Hắc Vô Thường mỉm cười, nói: "Đã như vậy, vậy thì mời đi theo ta đi, ta dẫn ngươi đi gặp Diêm Quân đại nhân của chúng ta một lần."
"Hiện tại?"
Dương Phóng nghi hoặc hỏi.
"Đúng vậy, ngay vào lúc này."
Hắc Vô Thường mỉm cười, đứng dậy khỏi ghế và bước ra ngoài.
Dương Phóng hít một hơi thật sâu, thuận tay ném nửa lượng bạc, lập tức đi theo sau lưng.
Hai người giống như súc địa thành thốn, thân thể nhoáng một cái, lập tức biến mất ở nơi đây, quả là nhanh đến không thể tưởng tượng nổi.
Nửa canh giờ sau.
Cũng đã xuất hiện ở một Đạo quan sâu bên trong núi.
Toàn bộ Đạo quán rất kín đáo, vắng vẻ, cũng không có bao nhiêu khách hành hương.
Bên trong đại điện cũng không phồn hoa như những ngôi chùa miếu khác, đây dường như là nguyên nhân khiến quanh năm không có ánh nắng mặt trời, nhìn có vẻ hơi u ám.
Khu vực ngoài điện.
Một bóng người có thân hình vạm vỡ ngồi trên chiếc xe lăn lặng lẽ nhìn ra ngoài.
Hắn có những vết đồi mồi khắp mặt và mái tóc hoa râm, trông không còn trẻ có vẻ như khoảng tám chín mươi tuổi gì đó, trên người tỏa ra một cỗ khí tức suy tàn gần đất xa trời.
Lúc Dương Phóng đến, ngay khi nhìn thấy, rõ ràng đã rất ngạc nhiên.
Lão giả bị liệt và ngồi trên xe lăn này chính là Tống Diêm Quân danh tiếng lẫy lừng bên trong Thập Đại Diêm Quân?
"Bái kiến Diêm Quân!"
Hắc Vô Thường vẻ mặt cảnh giác, khom người mở miệng, cả người trông vô cùng trung thành, nói: "Đã mang Tiêu Phóng tới."
"Tới."
Lão giả trên xe lăn phát ra một giọng nói già dặn và ôn hòa, một đôi ánh mắt trong nháy mắt nhìn về phía Dương Phóng, đen nhánh và thâm trầm.
Ngay lập tức, toàn thân Dương Phóng lạnh toát lên.
Có loại cảm giác giống như bị con ác thú không biết nào đó nhìn chằm chằm vào vậy.
Thậm chí ngay cả nhiệt độ xung quanh hắn cũng bắt đầu giảm xuống nhanh chóng, giống như khi khi hắn gặp phải Tà Linh ở nơi định cư Hắc Thiết tụ vào hai năm về trước, hoàn toàn là sự phản kháng bản năng.
Hắn khẽ hít một hơi thật sâu, Lôi Âm Hô Hấp pháp vận chuyển trong cơ thể, nhanh chóng bình tĩnh lại.
Đây chính là sinh vật đi ra từ bên trong sương mù hắc ám?
Là người?
Là ma?
"Trên người của ngươi có dấu tích của Thánh quyết, đây là Chu Uyên truyền cho ngươi đi."
Tống Diêm Quân nói với giọng điệu già nua: "Chu Uyên là một người thanh niên tốt, năm đó hắn ở Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê, thọ nguyên gần tới, lập tức liên hợp với mấy cường giả cũng là Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê, xâm nhập vào sương mù hắc ám với ý đồ tìm kiếm phương pháp kéo dài tuổi thọ ở bên trong sương mù hắc ám, đáng tiếc bọn họ không thu hoạch được gì, về sau bọn họ gặp ta, ta tặng cho bọn họ một bộ thần thi, muốn để cho bọn họ dung hợp, nhưng đáng tiếc là bọn họ cũng không nắm bắt được."
Dương Phóng bị ngạc nhiên lần nữa.
"Thần thi đám người Chu Uyên đạt được là do Diêm Quân đưa?"
"Đúng vậy, nhưng đã nhiều năm trôi qua, người dung nhập thần thi năm đó, chết đã chết, mê thất cũng đã mê thất, không có người nào may mắn còn sống sót, ngược lại là Chu Uyên là sống được lâu nhất."
Tống Diêm Quân mở miệng nói, nhìn về phía Dương Phóng, nói với giọng già nua: "Xem ra Thánh quyết của ngươi tu luyện được không tệ, tiến trển nhanh hơn so với mấy người Chu Uyên."
Ánh mắt của hắn thâm thúy và sắc bén, như thể hắn thể nhìn thấu những thứ mà nhiều người không thể nhìn thấy.
Tuy nhiên Dương Phóng đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc này.
Bởi vì thật lâu trước đó, Chu Uyên đã từng nói tới, tu luyện Thánh quyết rất dễ bị thành viên của Địa Phủ phát hiện.
Tống Diêm Quân là một trong Thập Đại Diêm Quân, có thể phát hiện được điểm này thì tự nhiên không tính là gì.
"Diêm Quân khách khí, thuộc hạ cũng là đánh bậy đánh bạ mới tu luyện nhập môn."
Dương Phóng trả lời, khom người xuống nói: "Diêm Quân, Chu Uyên hiện tại còn sống hay không?"
"Còn sống, tuy nhiên khoảng cách tới mê thất đã không còn xa."
Tống Diêm Quân trả lời.
"Vậy hắn ở đâu?"
Dương Phóng hỏi mang tính thăm dò.
"Trước đây không lâu đã tới Thiên Long vực, sau đó trốn đông trốn tay một đoạn thời gian, hiện tại ... chắc còn ở khu vực phía đông đi."
Tống Diêm Quân nói.
"Đa tạ Diêm Quân."
Dương Phóng chắp hai tay lên.
Mặc dù Chu Uyên đã từng xuất thủ đối với hắn, tuy nhiên người này thế nhưng là cũng đã cứu hắn không ít lần, nếu như gặp được lần nữa, hắn không ngại ra tay giúp đỡ một chút.
"Trên đường tới, Hắc Vô Thường chắc cũng đã nói những gì nên nói với ngươi rồi đi."
Tống Diêm Quân tiếp tục mở miệng, trên người tràn ngập một cỗ khí tức mục nát và già nua.
Rất khó để cho người ta có thể nghĩ được, lão giả ngồi trên xe lăn này lại là tồn tại mà ngay cả Thương Khung Thần cung, Thiên Linh tháp không thể làm gì.
"Đúng vậy, đã nói."
Dương Phóng trả lời cẩn thận.
"Gia nhập Địa Phủ chỉ có một cái yêu cầu, đó là nghe theo mệnh lệnh và hoàn thành nhiệm vụ, không được phản bội."
Tống Diêm Quân nói: "Mỗi một thành viên của Địa Phủ đều sẽ có một cái danh hiệu, ngươi giết chết Bạch Vô Thường, từ nay về sau gọi ngươi là Bạch Vô Thường đi."
"Vâng, Diêm Quân!"
Dương Phóng nghiêm nghị mở miệng, nhưng trong lòng đang chuyển động nhanh chóng.
Đúng như những gì Hắc Vô Thường nói.
Chính mình thế mà có thể thay thế địa vị của Bạch Vô Thường dễ dàng đến như vậy.
Nếu để cho bản thân Bạch Vô Thường trước đó biết được, đoán chững chết cũng không nhắm mắt.
P/S: Ta thích nào ... chương 9



Bạn cần đăng nhập để bình luận