Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 931 - Phủ Thành chủ



Chương 931 - Phủ Thành chủ




Các chủ Bắc các của Tứ Phương các đã thăm dò hắn nhiều lần, đều được hắn trực tiếp từ chối, không nghĩ tới bọn họ càng là mời cao thủ đến.
"Đúng vậy."
Dương Phóng lạnh nhạt trả lời.
"Không, Lữ Vọng không phải do ta giết."
Vương Anh vội vàng mở miệng, nói: "Mặc dù ta và Lữ Vọng có thù oán, nhưng hắn cũng có thực lực Thánh Linh cảnh đệ nhất thiên thê đỉnh phong, nếu như ta muốn giết hắn, tuyệt không có khả năng làm được."
"Thật sao? Nhưng Lữ Vọng chết ở vào chiều tối ngày 14 tháng 8, theo ta được biết, ngày 14 tháng 8 ngươi dường như từng gặp Lữ Vọng, hơn nữa thương thế trên thân thể của ngươi cũng là gần đây mới xuất hiện phải không?"
Mắt Dương Phóng sáng như đuốc, nhìn chằm chằm vào Vương Anh.
Vương Anh thay đổi sắc mặt nói: "Lúc đó ta quả thực có gặp Lữ Vọng, lúc đầu ta cũng rất muốn đả thương Lữ Vọng, có điều ở sau khi ta và hắn giao thủ một phen, phát hiện khó mà chiếm được chỗ tốt gì, cho nên ta lại rời đi, lúc đó nơi chúng ta giao thủ là ở Lão Thử hạng (Hẻm lão thử), nhưng ta dám khẳng định, Lữ Vọng lúc đó tuyệt đối không có việc gì, đúng rồi, ta chắc là có thể đoán được là ai giết Lữ Vọng, người giết chết Lữ Vọng và người làm ta bị trọng thương, hơn phân nửa chính là một người!"
"Ồ? Nói nghe một chút!"
Dương Phóng mở miệng.
"Hôm đó sau khi ta và Lữ Vọng tách ra, chẳng mấy chốc gặp phải một tên cao thủ tập kích, thực lực đối phương vô cùng kinh khủng, không nói một lời, đi lên chính là nặng tay đả thương ta, ta lập tức thi triển một loại phương pháp thiêu đốt huyết dịch cuối cùng mới chạy trốn được, bây giờ nghĩ lại, vị cao thủ kia chắc là ở sau khi tập kích ta khả năng rất nhanh đã đi lần theo Lữ Vọng, đây mới là nguyên nhân cái chết của Lữ Vọng."
Vương Anh vội vàng mở miệng.
"Cao thủ kia là ai? Có đặc thù gì không? Dùng võ kỹ là loại nào?"
Ngón tay Dương Phóng gõ trên bàn, tiếp tục hỏi thăm.
"Lúc đó hắn mặc áo đen và đeo khăn che mặt, không thấy rõ khuôn mặt, có điều lúc ta giao thủ với hắn, ta đã vẩy một loại thuốc bột vào trên người hắn, những ngày này, tuy rằng ta đang chữa thương không ngừng, nhưng cũng từng lặng lẽ điều tra, kết quả phát hiện khí tức loại thuốc này xuất hiện ở Phủ Thành chủ!"
Vương Anh thay đổi sắc mặt, lộ ra vẻ sợ hãi, nói: "Cho nên người đả thương ta và giết chết Lữ Vọng, tuyệt đối là người của Phủ Thành chủ, hơn nữa, đêm đó ta và người thần bí kia giao thủ, đối phương sử dụng một loại trùng thuật cực kỳ quỷ dị, hắn tuyệt đối không phải là người của mảng Càn chúng ta!"
"Trùng thuật?"
Dương Phóng nhíu mày.
"Đúng vậy, thân thể đối phương có thể hóa thân thành trùng, ở mọi chỗ, rất khó giết chết, ngay cả chưởng lực cũng ẩn chứa cổ trùng."
Vương Anh nói đến đây, đột nhiên bàn tay bám vào áo, kéo rộng phần áo ở trước ngực ra, lộ ra làn da bên trong đã biến thành màu đen, chỉ thấy ngoài da đang chảy ra máu đen.
Dưới da thì là vặn và vặn vẹo, mơ hồ có thứ gì đó đang ngọ nguậy ở bên trong vậy.
Tròng mắt Dương Phóng lập tức hơi híp lại.
Đúng là bí thuật kỳ lạ!
Có thể đánh cổ trùng vào cơ thể người!
Hơn nữa, lấy công lực của Vương Oanh vậy mà không luyện hóa được?
"Tới!"
Dương Phóng mở miệng.
Vương Anh ngẩng đầu và đi về phía Dương Phóng.
Phốc phốc!
Dương Phóng vươn hai ngón tay trắng nõn ra, nhẹ nhàng chọc một cái, đột nhiên khẽ kẹp, để Vương Anh phát ra tiếng kêu thảm, lồng ngực bê bết máu, mấy con côn trùng màu đen quỷ dị lập tức được Dương Phóng lôi ra, nhúc nhích kịch liệt ở trên đầu ngón tay, tràn ngập mùi tanh hôi khó tả.
"Không có ích lợi gì, trứng trùng còn đang ở trong cơ thể của ta, cho dù lôi ra vẫn sẽ còn côn trùng khác đang được ấp, chỉ có thể dựa vào công lực bản thân chậm rãi luyện hóa!"
Vương Anh thống khổ nói.
Dương Phóng nhìn chằm chằm vào con trùng màu đen ở ngón tay, càng cảm thấy quái dị hơn.
Loại thủ đoạn này để hắn có loại cảm giác cực kỳ buồn nôn.
"Không phải người ở mảng Càn, vậy là người ở nơi nào? Còn nữa, ngươi không nói chuyện này cho Môn chủ Hiên Viên môn sao?"
Dương Phóng hỏi, thuận tay giết chết mấy con trùng đen này.
"Đối phương rất có thể là người của mảng Khôn, Môn chủ gần đây một mực bế quan, ta căn bản không cách nào gặp được hắn, cho nên lúc này mới không nhiều lời, về phần Thẩm các chủ của Tứ Phương các có hỏi ta mấy lần, ta cũng không dám nói cho biết tình hình thực tế, chỉ sợ sẽ bị người thần bí kia diệt khẩu, bây giờ đối phương cũng không biết ta để lại ấn ký vào trên người của hắn!"
Vương Anh nói.
Dương Phóng hiểu được.
Thì ra là thế!
Vương Anh sợ để lộ tin tức, không người nào có thể bảo vệ được hắn, cho nên mới im miệng không nói.
Nhưng tối nay bị chính mình cưỡng ép bức bách mới không thể không nói.
Dương Phóng suy tư trong lòng.
Phủ Thành chủ ...
Vậy mà thật có liên quan với bọn họ!
Hơn nữa còn là người của mảng Khôn.
Chẳng lẽ Phủ Thành chủ cấu kết với mảng Khôn?
Ở thế giới hiện thực trước đó hắn đã từng nghe người khác nhắc tới, giữa hai mảng lớn đã xuất hiện xung đột cục bộ, mảng Khôn đang tấn công mảng Càn.
"Loại thuốc bột mà ngươi tung ra kia là loại thuốc bột gì? Có thể để cho ta xem không?"
Dương Phóng hỏi thăm.
"Là Vô Sắc hương do ta tự chế."
Vương Anh lập tức lấy ra một cái bình sứ màu trắng, lớn bằng cái móng tay, lập tức đưa cho Dương Phóng.
Dương Phóng nhẹ nhàng nhận lấy, sau khi nhận định bề ngoài không có kịch độc mới mở bình sứ ra, ánh mắt quan sát.
Bên trong là một loại bột phấn nhỏ bé không màu.
P/S: Ta thích nào ... chương 1.



Bạn cần đăng nhập để bình luận