Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 118: Bại lộ

Trên người Dương Phóng lập tức phát sinh ra một loại biến hóa khó có thể tưởng tượng được.
Giống như có từng đạo lôi quang quỷ dị hiển hiện lên, kêu lên răng rắc rung động rồi nhanh chóng dung hòa vào cơ thể của hắn.
Trong nháy mắt, trong toàn bộ căn phòng đều có hơn một lớp ánh chớp tinh xảo, từng chiếc bàn ghế nhảy múa loạn xạ.
Thân thể hắn giống như bị một dòng điện cao thế chạy xuyên qua vậy.
Chỉ có điều, ánh chớp này tới cũng nhanh mà biến mất cũng nhanh.
Nó chỉ kéo dài khoảng nửa chén chà, sau đó thì lập tức biến mất.
Thân thể Dương Phóng lại hiện ra lần nữa, sắc mặt tái nhợt, khí tức (hơi thở) rối loạn, thở hổn hà hổn hển nặng nề, một mặt kinh hãi, giống như cho tới bây giờ hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Một lượng lớn thông tin hỗn độn lập tức xuất hiện ở trong đầu của hắn.
Đồng thời, huyết nhục của hắn tựa hồ cũng gặp phải một loại biến hóa vô hình nào đó, toàn thân lập tức truyền đến một loại cảm giác cường đại
Hắn lập tức nhanh chóng mở bảng thông tin ra.
. . .
Họ và tên: Dương Phóng.
Tuổi thọ: 21/88 tuổi.
Tu vi: Lục phẩm 300/600.
Tâm pháp: Dương Viêm quyết đại thành 840/840, Hắc Hổ quyết đại thành 1350/2700.
Võ kỹ: Tật Phong Thập Tam kiếm đại thành 10/800, Vô Ảnh kiếm đại thành 1200/1200, Đại Phi Phong Trượng pháp đại thành 100/800, Đạp Tuyết công đăng đường nhập thất 431/600, âm Ảnh thân pháp đại thành 460/1200, Đồng Chưởng công đại thành 200/800, Lưu Tinh Đao tinh thông 100/300, Cự Thạch công nhập môn 188/300, Huyết Chiến Đao pháp tinh thông 140/600, Bạo Khí quyết nhập môn 60/100.
Thần chủng: Lôi âm trấn triệt tâm linh, chấn nhiếp yêu tà.
Tư chất: Nhân tài kiệt xuất 9/90.
. . .
Hồng hộc, hồng hộc!
Dương Phóng thở hổn hà hổn hển, vẻ mặt tái nhợt, xem bảng thông tin từ đầu tới cuối.
"Tu vi của ta lại tăng lên."
"Trước đó là Lục phẩm 20/600 thì bây giờ đã trở thành Lục phẩm 300/600, tương đương nói vèo một cái đã từ Lục phẩm sơ kỳ tiến vào Lục phẩm trung kỳ."
"Còn nữa, Thần chủng? Trên bảng thông tin thế mà xuất hiện Thần chủng?"
"Chùm sáng vừa rồi kia là Thần chủng sao?"
"Thần chủng bị thu hút đến bởi Đạo đồ, tự động bay tới, kết qua lại dung hợp vào trong cơ thể của ta?"
Trong đầu Dương Phóng sôi trào mãnh liệt, trong lúc nhất thời toát ra đủ các loại suy nghĩ.
Hắn ngay lập tức cẩn thận trải nghiệm những thông tin khác nhau vừa xuất hiện trong não mình.
Thần chủng này có hai loại tác dụng.
Loại thứ nhất là trấn triệt tâm linh (chấn động linh hồn), hét lên một tiếng phát ra lôi âm là có thể khiến cho tinh thần người ta bị tê liệt trong khoảng thời gian ngắn ngủi, rơi vào trạng thái ngây ngẩn cả người, từ đó mất đi năng lực chống cự!
Một loại tác dụng nữa đó là chấn nhiếp yêu tà, lôi âm có thể khắc chế rất nhiều Tà Linh.
Hơn nữa Thần chủng có thể theo tu vi của mình lên cao mà trưởng thành lên không ngừng.
Hiện tại bản thân mình lấy Lục Phẩm trung kỳ thi triển ra lôi âm là một cái uy lực, sau này độ phá tới các cảnh giới tiếp theo, thi triển ra lôi âm lại là một cái uy lực khác lớn hơn.
"Cái gọi là lực lượng của thần linh chính là như vậy ..."
"Hóa ra chỉ là tương đương với một loại thần thông mà thôi!"
Dương Phóng tự nói với mình.
Đột nhiên, trong lòng hắn chấn động, phản ứng lại, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.
Không tốt!
Thần chủng này vừa rồi bay qua chỗ này đã tạo ra cảnh tượng ánh sáng vạch phá bầu trời, động tĩnh tạo ra chắc chắn sẽ vô cùng to lớn.
Những người ở bên ngoài kia tất cả chắc chắn đều sẽ biết và lao về phía bên này.
Dương Phóng quyết định thật nhanh, lập tức đeo mặt nạ lên, trên lưng vác lấy cái bao, cầm lấy chính là trường đao, trường kiếm của mình rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Mặc dù tu vi của hắn đã đạt tới Lục phẩm trung kỳ lại có thêm lôi âm hỗ trợ, nhưng nếu như liều mạng với những cao thủ tới từ bên ngoài kia thì vẫn chưa có nắm chắc lớn cho lắm.
Chưa kể bên Hắc Long quân lần này tới là Tống Vạn tướng quân.
Chỉ riêng mấy người của Kiếm tháp, Bạch Nguyệt lâu cũng đã khó có thể đối phó rồi.
Không có người nào mà không phải là Lục phẩm trở lên cả.
Chỉ là!
Ở vào lúc Dương Phóng muốn chạy trốn đi thì không thể nghi ngờ gì nữa là đã chậm mất rồi.
Nơi xa truyền đến từng tiếng vó ngựa ầm ầm.
Tất cả cao thủ từ tất cả các phương hướng đều điên cuồng chạy về phía khu vực này, có người không có tuấn mã thì đành phải thi triển khinh công, kết quả ở dưới việc dốc sức vào khinh công thì còn chạy nhanh hơn so với cả tuấn mã.
Dương Phóng vừa mới đi ra từ cửa sau thì gặp ngay một tên cao thủ dẫn đầu lao tới.
"Phát hiện ra có người!"
"Chạy đi đâu, để Thần chủng lại cho chúng ta!"
Từng tiếng gào thét truyền đến.
Bốn năm tên cường giả tung người nhảy lên, phát huy khinh công đến cực hạn, trong tay cầm đủ các loại binh khí, mang theo một cơn gió cuồn cuộn vừa lên tới đã hung hăng bổ về phía thân thể của Dương Phóng.
Bọn họ một đường gào thét, bất chấp mọi giá, vì để là người đầu tiên lấy được Thần chủng.
Dương Phóng ánh mắt trở nên lạnh lùng, trường đao được rút ra khỏi vỏ, thân thể trong nháy mắt lao tới.
Giống như cái bóng vặn vẹo trên hồ nước, không để lại bất cứ dấu vết nào.
Phốc phốc phốc phốc phốc!
Năm tên cường giả gần như không có năng lực phản ứng đã bị Dương Phóng lập tức đảo qua bên người.
Liên tục năm cái đầu lăn lông lốc xuống mặt đất, nhuộm đỏ bông tuyết trên mặt đất.
Đột nhiên, một người khác từ bức tường bên cạnh nhảy xuống.
Người này vừa mới hạ xuống đất thì thấy cảnh vừa rồi, trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh hãi, lập tức vội vàng xoay người chạy trốn, lấy tốc độ càng nhanh hơn muốn leo qua bức tường để rời đi.
"Mau tới ... mau tới..."
Trong miệng người kia kêu lên tiếng sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận