Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 858 - Vị sư tôn này, mình thật đúng là bái đúng rồi!



Chương 858 - Vị sư tôn này, mình thật đúng là bái đúng rồi!




"Không biết, tuy nhiên người này chắc hẳn có chút quỷ dị, ngươi muốn xuất thủ, tốt nhất vẫn là phải cân nhắc một chút!"
Thanh niên hai mắt hẹp dài trả lời.
Tối hôm qua hắn sử dụng sáu thành công lực, cũng bị đối phương hóa giải một cách tùy tiện, đủ để chứng minh đối phương cũng có thủ đoạn.
"Có chút quỷ dị sao, vừa đúng ta thích nhất tìm một số cường giả để giao thủ, đả thương tọa kỵ của Thần cung chúng ta vậy mà còn muốn đi, nào có đơn giản như vậy."
Người đàn ông to cao vạm vỡ nhìn chằm chằm vào Dương Phóng, nở ra nụ cười lạnh, thân thể vạm vỡ to lớn lập tức lao đến, hô một tiếng, mang theo một đám cát bay đá chạy, vô cùng bá đạo, không nói một lời, một bàn tay lập tức nhô ra, hung hăng chộp về phía thân thể của Dương Phóng.
"Ở lại!"
Người đàn ông to cao vạm vỡ quát lên.
Dương Phóng nhướng mày, nhìn cũng chẳng thèm nhìn, trở tay chính là một chưởng.
Ầm!
Người đàn ông vạm vỡ trong nháy mắt bay ra ngoài với tốc độ cực kỳ kinh người, thân thể tê liệt không ý thức được, giống như bao tải rách nát, hung hăng rơi đập ra bên ngoài mấy chục thước, mặt mày xám xịt, tóc tai lộn xộn.
Hắn lại từ dưới đất bật dậy, tròng mắt đột nhiên co rụt lại nhìn về phía Dương Phóng.
"Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê!"
Lại xuất hiện một cao thủ Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê!
Hơn nữa!
Đối phương cũng không có giết hắn, chỉ là một bàn tay đập bay hắn.
"Hóa ra hắn là Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê, khó trách, khó trách có thể hóa giải Kiếm Âm công của ta dễ dàng như vậy, có điều, hắn chắc là còn chưa luyện ra được lĩnh vực, nếu không cũng sẽ không trở tay xuất chưởng."
Thanh niên hai mắt hẹp dài nhìn chằm chằm vào Dương Phóng, sắc mặt ngưng trọng.
Cao thủ tu luyện ra lĩnh vực, đối mặt với võ sư cảnh giới thấp căn bản không cần xuất thủ, chỉ cần lĩnh vực vừa mở ra, tự nhiên có thể hất tung đối phương, muốn làm sao thì làm thế.
Chỉ có cao thủ chưa luyện ra được lĩnh vực mới phải động tay động chân sử dụng quyền cước.
Đương nhiên, cũng có một loại khả năng, đối phương luyện được lĩnh vực, không thèm mở ra mà thôi.
Bốn phương tám hướng lập tức xuất hiện lời xì xào bàn tán, rất nhiều người giật mình bàn tán.
"Hắn là cao thủ Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê?"
"Là hắn, người tối hôm qua ở Nguyên Dương thành."
"Không sai, hắn vậy mà đáng sợ như thế, đến cùng là có lai lịch gì?"
"Chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt này, chẳng lẽ là tới từ đại vực khác sao?"
Rất nhiều người hoài nghi không thôi bắt đầu đánh giá Dương Phóng.
Trên mặt Dương Phóng mang theo mặt nạ da người, đã hoàn toàn khác biệt với mặt nạ Tần Thiên Liệt lúc trước đeo ở Bắc vực.
Cho nên cho dù có cao thủ của Thất Sát bang ở đây, bọn họ cũng không nhận ra Dương Phóng.
"Bắc vực quả nhiên càng ngày càng loạn, tin tức về Khư Thần cung cũng không chỉ có truyền khắp Kình Thiên vực, ngay cả cao thủ ngoài vực cũng đã chạy đến."
"Cao thủ ngoài vực không phải sớm đã tới rồi sao? Giống như Thương Khung Thần cung, tổ chức Tà Đạo, bên nào không phải là ngoài vực tới, thế lực tại Kình Thiên vực sớm đã bị Hoàng thất diệt tuyệt rồi."
Rất nhiều người nhỏ giọng bàn tán.
Đầu tiên là Bàng Vạn Chung vây quét Cửu U, sau đó lại là Tử Thiên Hùng động thủ ở tổng bộ Lục Phiến môn.
Cao thủ Bắc vực của Kình Thiên vực đã chết hơn tám thành rồi.
Hiện tại xuất hiện đều là đến từ ngoài vực.
Trong đầu Dương Phóng tràn đầy suy nghĩ lộn xộn, giống như cũ đang cất bước đi về phía trước, một bộ dáng vẻ mọi chuyện chẳng liên quan gì tới hắn, giống như không nghe được tiếng bàn tán của mọi người.
Liễu Vân âm thầm rung động, cầm theo trường kiếm, vội vàng đi theo sau lưng Dương Phóng.
Vị sư tôn này, mình thật đúng là bái đúng rồi!
Cao thủ!
Cao thủ to đùng đoàng!
Đi theo sau lưng sư tôn như thế này, không cần biết đi đến đâu đều có thể tở thành đối tượng để người khác chú ý, cho dù sau này rời khỏi Dương Phóng cũng có thể dựa vào loại kinh nghiệm này, thu hoạch được chiêu mộ từ thế lực khắp nơi.
Thanh niên con mắt hẹp dài kia chăm chú nhìn vào Dương Phóng, đột nhiên sử dụng Kiếm Âm công mở miệng nói: "Các hạ đầu tiên là đả thương Mặc Lân thú của chúng ta, sau đó đả thương người của Thương Khung Thần cung chúng ta, vậy mà cứ đi thẳng một mạch như vậy thì khó tránh khỏi có hơi quá đáng đi?"
Hắn sử dụng một loại bí thuật cực kỳ cao thâm bên trong Kiếm Âm công, thoạt đầu lắng nghe cũng không thể cảm nhận được sự cổ quái của loại âm thanh này, nhưng trên thực tế mỗi một chữ rơi xuống giống như cương châm vô hình vùi sâu vào sâu trong bộ não người, chờ đến người khác ý thức được có gì đó không đúng thì sớm đã phản ứng không kịp nữa rồi.
Hắn dừng dựa vào loại bí thuật này, lập nên uy danh không nhỏ ở bên trong Thương Khung Thần cung, từng không chỉ một vị cao thủ Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê từng nếm đau khổ dưới tay hắn.
Nếu như bàn về lực lượng nào khó đề phòng nhất, vậy chắc chắn chính là lực lượng linh hồn rồi!
Kiếm Âm công của hắn vừa đúng chính là chuyên tu linh hồn!
Tuy nhiên!
Theo từng chữ của hắn vang lên, thân thể Dương Phóng vẫn không hề bị lay động, tiếp tục bước về phía trước.
Thật giống như tất cả âm thanh tất cả đều không có một chút ảnh hưởng nào đến Dương Phóng.
Lại hình như trong cơ thể Dương Phóng ẩn chứa vòng xoáy quỷ dị, tự động hấp thu hết tất cả bí lực.
Điều này khiến thanh niên hai mắt hẹp dài lại phải thay đổi sắc mặt lần nữa, không thể tưởng tượng nổi.
Người này thực sự đã trực tiếp ăn Kiếm Âm Thập Bát thứ của hắn.
Lực lượng linh hồn vậy mà cũng khủng bố như thế?
P/S: Ta thích nào ... chương 2.



Bạn cần đăng nhập để bình luận