Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1165 - Bia đá to lớn



Chương 1165 - Bia đá to lớn




"Xương cốt của Thần linh?"
Dương Phóng ngưng giọng nói.
"Đại ca, đây là vật bảo mệnh của ta, ngươi không thể cướp của ta..."
Tần Thiên Lý tru lên, không có chút hình tượng nào.
Dương Phóng hừ lạnh một tiếng, nói: "Cái gì của ngươi, ngay cả ngươi cũng là của ta!"
Hắn thể hiện sự uy nghiêm của mình, chấn nhiếp Tần Thiên Lý.
Có điều sau khi hắn quan sát một lát, vẫn là trả thứ này lại cho đối phương.
Hắn có Hắc Ám Thần chủng, thứ này với hắn mà nói thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Tần Thiên Lý lập tức vô cùng cảm kích.
Sau đó bọn họ lại nhanh chóng tiến lên một lần nữa, chẳng mấy chốc loại gió lốc đáng sợ đằng sau lưng kia lại đuổi theo tới lần nữa.
Dương Phóng lại Liễm Tức Hóa ảnh, mang theo Tần Thiên Lý, nhanh chóng tiến lên.
Ở dưới tình huống không biết được mức độ nông sâu của đối phương, hắn cũng không muốn trực tiếp giao thủ với đối phương, huống hồ trong sương mù hắc ám dày đặc, có lẽ còn che giấu mối nguy hiểm không biết nào đó.
Rất dễ dàng để thu hút một số điều chưa biết.
···
Lại qua mấy trăm dặm, hoàn cảnh phía trước cuối cùng cũng dần dần thay đổi.
Xuất hiện một hẻm núi thâm sâu, hai bên đỉnh núi cao chót vót, nơi đó mọc rất nhiều cây cổ thụ kỳ dị.
Những cây đại thụ này cực kỳ thô to và chắc chắn, mỗi một gốc đều to bằng chục người ôm, một mảnh đen nhánh, trên bề mặt còn mọc ra vảy giáp.
"Đại ca, đến Thần thôn rồi, là ở chỗ này!"
Tần Thiên Lý vui mừng kêu lên.
Ở vào thời điểm hai người Dương Phóng đến gần, đột nhiên, bảy tám gốc cây đại thụ ở phía trước nhất bắt đầu thay đổi nhanh chóng, ở trên đó xuất hiện những khuôn mặt già nua.
Sau đó toàn bộ cành cây bắt đầu rung chuyển nhanh chóng, kêu lạch cạch.
Đảo mắt cái!
Biến thành bảy tám Thụ nhân vô cùng to lớn, ánh mắt lạnh lùng, đứng sừng sững, mỗi gốc đều cao mười mét, nhìn xuống hai người Dương Phóng.
"Tần Thiên Lý, ngươi còn dám trở về?"
"Tần Thiên Lý, nhanh quỳ xuống!"
Bảy tám Thụ nhân hét lớn một tiếng, khí thế mạnh mẽ.
"Móa nó, các ngươi còn có thôi đi không, năm đó không phải ta chỉ là muốn trộm lấy một viên đan dược thôi sao? Với cả, đan dược kia ta cũng không có trộm được, các ngươi cứ một mực truy đuổi ta không tha vậy sao?"
Tần Thiên Lý mắng to.
"Ngươi chỉ là trộm lấy đan dược thôi sao? Ngươi đã quấy rầy Tháp Lâm Đan sư, làm cho Tháp Lâm Đan sư đang trong giai đoạn quan trọng luyện chế Thần đan phải tẩu hỏa nhập ma, tự thiêu mà chết, tội lỗi của ngươi thế nhưng là lớn lắm!"
Một trong những vị Thụ nhân tức giận nói.
Tần Thiên Lý lập tức sửng sốt một chút.
Tháp Lâm Đan sư chết rồi?
Làm sao lại như vậy?
"Chuyện này không có khả năng!"
Tần Thiên Lý cả kinh kêu lên.
"Tần Thiên Lý, tới đây cho ta!"
Ầm!
Một Thụ nhân rất lớn bước ra một bước, đi tới chộp về phía Tần Thiên Lý.
Tần Thiên Lý vội vàng nhanh chóng lùi lại, trong miệng kêu to lên: "Đại ca cứu ta, ta là bị oan uổng."
Dương Phóng cau mày lại, nhưng không có xen vào việc của người khác.
Mà là đưa ánh mắt hoài nghi nhìn về phía bảy tám vị Thụ nhân.
Những Thụ nhân này cũng không phải thật sự là Bất Diệt, thực lực nhiều nhất tương đương với Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê đỉnh phong, nhưng bọn chúng thế mà có thể sinh trưởng ở bên trong sương mù hắc ám?
Chẳng lẽ là dân bản địa ở bên trong sương mù hắc ám này?
Đột nhiên!
Dương Phóng phát hiện một đồ vật khác, tròng mắt co rụt lại, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ở đằng sau mày vị Thụ nhân này, xuất hiện một khối bia đá to lớn, phong cách cổ xưa và nặng nề, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, chứa đầy một loại thăng trầm.
Ở trên bỗng nhiên viết một chữ cổ rất lớn.
"Phong".
Thể chữ xuyên vào lòng người, tràn ngập một cỗ khí tức vô cùng lăng lệ.
Dưới chữ Phong to lớn này thì là một cái tiêu ký cổ quái, giống như đại biểu cho thân phận của chủ nhân.
Tiêu ký này là một thanh kiếm.
Nó có màu đen sẫm, chuôi kiếm rộng lớn, thân kiếm mảnh mai, giống như là một con giao long cuộn ở trên thân kiếm.
Dù chỉ là một vết hằn nhưng vẫn mang đến cho người ta cảm giác ánh mắt nhói đau.
"Ấn ký hình kiếm."
Dương Phóng rung động trong lòng.
Trên người hắn được người để lại ba loại ấn ký (tiêu ký).
Một là ấn ký hình kiếm.
Một là ấn ký hình chữ Vạn.
Còn có một nữa là ấn ký hình X.
Ở chỗ này thế mà thấy được ấn ký hình kiếm?
"Dừng tay!"
Đột nhiên, sâu trong hẻm núi truyền đến tiếng gào to.
Mấy vị Thụ nhân tất cả đều dừng lại.
Tần Thiên Lý cũng đang thở hổn hển vì kiệt sức, hét lên: "Ta oan uổng, căn bản không phải là ta hại chết Tháp Lâm Đan sư ..."
Bên trong hẻm núi chẳng mấy chốc đã có hơn mười bóng người lao ra.
Khí tức có mạnh có yếu, quần áo không giống nhau.
Người cầm đầu là một lão giả, trông tuổi tác rất lớn, nhưng hành động như gió, vừa tới đã phức tạp nói ra: "Không nên làm khó hắn, Tháp Lâm Đan sư quả thực không phải do hắn hại chết."
"Đại trưởng lão ..."
Mấy tên Thụ nhân vội vàng mở miệng nói.
"Sau đó chúng ta điều tra cẩn thận thân thể của Tháp Lâm Đan sư, nguyền rủa trên người của hắn quá nặng, hắn đã biến thành bóng ma, đây mới là sự thật về cái chết của Tháp Lâm Đan sư, không liên quan gì đến Tần Thiên Lý."
Vị lão giả kia thở dài nói.
"Thấy chưa, ta nói không phải ta hại chết mà."
Tần Thiên Lý vội vàng mở miệng nói.
Mấy vị Thụ nhân tất cả đều trợn mắt mà nhìn về phía hắn.
Tần Thiên Lý bị dọa đến rụt cổ lại, ngậm miệng lại.
Nếu như hắn ở vào thời kỳ đỉnh phong, đương nhiên sẽ không e ngại những Thụ nhân này, nhưng trạng thái của hắn bây giờ không tốt, thực lực tổn thất lớn, căn bản không chiếm được lợi lộc gì từ trên người những Thụ nhân kia.
P/S: Ta thích nào ... chương 4



Bạn cần đăng nhập để bình luận