Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 525: Chính bọn họ muốn chết, không trách được người khác.

Phải biết hắn còn có lôi âm và phi phong.
Nếu như thi triển toàn bộ, Ngô Minh không có một chút cơ hội nào.
Chính là không biết Trần Hồng Ưng kia lại so với Ngô Minh vào thời khắc này mạnh hơn bao nhiêu?
Dương Phóng không muốn lãng phí thời gian thêm nữa, bước về phía trước, thân hình nặng nề và to lớn của hắn từng bước tiến về phía trước.
Ngô Minh lập tức xoay người mà lên, còn muốn tiếp tục tái chiến, nhưng kết quả bị miệng Dương Phóng quát ra Lôi âm, ầm một tiếng, lập tức bị trấn trụ, sau đó như dịch chuyển, vỗ một chưởng vào mặt của hắn, phịch một cái, bay ngược ra đằng sau, đầu nổ tung, bỏ mạng chết thảm.
Thái Lặc Tiêu n trên mặt đất vẻ mặt trắng bệch, vô cùng hoảng sợ, vội vàng nhìn về phía Dương Phóng.
"Bằng hữu, Tiêu n gia tộc bằng lòng nhận ngươi làm chủ nhân tới làm người hầu của ngươi, mọi chuyện dễ nói."
Ầm!
Dương Phóng đá ra một cước, Thái Lặc Tiêu An phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra đằng sau, trực tiếp treo ngược trên ngọn cây, lập tức chết thảm.
Sau đó hắn bắt đầu dọn dẹp nhanh chóng.
Dưới ánh mắt hoảng sợ của đám cao thủ Diệt Tà minh và người xuyên không, lần lượt lục lọi trên người của bọn họ.
Cuối cùng, trực tiếp bắt đầu phóng kịch độc trên diện rộng.
Sau đó không lâu.
Lửa bốc cháy hừng hực lên ở chỗ này, tràn ngập mùi thịt nướng.
Thiên Thủy trấn.
Cánh cửa màu đỏ son bị một quyền của Dương Phóng đập vỡ tung ra.
Thân thể đen nhánh to lớn từ ngoài cửa đi tới, mang theo áp lực khó tả, sau lưng phi phong màu đỏ tươi bay múa phần phật.
"Người nào?"
"Ai?"
"Dừng lại!"
Phấn độc tràn ra, theo sự điều khiển của Phong luật, bắt đầu nhanh chóng chui vào trong lỗ mũi mọi người, chuyện xảy ra tiếp theo gần như không có bất kỳ ngoài ý muốn nào.
Phanh phanh phanh phanh!
Từng cỗ thân thể lần lượt ngã xuống.
Bảy tám phút sau.
Dương Phóng xuất hiện ở bên trong một gian phòng, cau mày lại, nhìn về phía bàn làm việc trước mắt.
Một khẩu AK47 đã hoàn thành tới khoảng bảy phần mười xuất hiện ở trước mắt.
Hắn cầm vào trong tay, quan sát cẩn thận, một lát sau đột nhiên dùng sức, gấp nó lại thành một vòng xoắn rồi ném vào góc.
Sau đó, một mồi lửa đốt cháy rụi cả viện tử.
"Không biết bây giờ ta và Tứ Đại Viện chủ đến cùng còn chênh lệch bao nhiêu.."
Dương Phóng nghĩ về điều đó và bước ra khỏi ngọn lửa đang bùng cháy.
Siêu phẩm đệ tam quan mà Ngô Minh dùng 'cấm pháp' tăng lên, chắc chắn khác với Siêu phẩm đệ tam quan mà mấy vị Viện chủ kia khổ tu suốt mấy chục năm.
...
Nam Sơn thành.
Một mảnh hỗn loạn.
Các vụ tranh cướp lương thực xảy ra khắp các phố lớn hẻm nhỏ khiến lòng người hoang mang.
Trước cánh cửa tầm thường không có gì đáng để chú ý.
Trần Thi Nghiên một mặt giật mình, đứng tại cổng, cẩn thận hỏi thăm người về động tĩnh bên ngoài.
"Cao thủ của Diệt Tà minh đốt kho thóc vào đêm hôm trước đều đã chết rồi sao?"
"Đúng vậy, không biết là bị ai làm, thi thể chồng chất ở trong rừng, tất cả đều bị cháy rụi, giống như không có một ai có thể chạy thoát."
Người kia trả lời một câu, bắt đầu vội vàng chạy về phía nơi xa để tranh đoạt lương thực.
Trần Thi Nghiên hít sâu một hơi, trong lòng gợn sóng, khó có thể bình tĩnh lại.
Tại sao có thể như vậy?
Nói như vậy, đám người tổ chức Kỵ Sĩ của Mỹ quốc kia đều chết sạch rồi?
Tại Bạch Trạch vực ngoại trừ mấy người Long quốc bọn họ ra thì không còn người xuyên không nào nữa rồi?
Nàng ta lập tức vội vàng trở về viện tử, cẩn thận đóng cửa phòng lại.
"Mấy ngày nay cân nhắc như thế nào rồi?"
Đột nhiên, giọng nói lười biếng đột nhiên truyền đến từ nóc nhà mà không có dấu hiệu báo trước nào.
Trần Thi Nghiên âm thầm vui mừng, vội vàng ngẩng đầu lần nữa.
Chỉ thấy một bóng người màu đen quen thuộc trên mặt đeo chiếc mặt nạ ác quỷ màu đỏ, chẳng biết từ lúc nào đã ngồi ở trên nóc nhà nàng, đang nhìn về phía mình.
Nếu không phải đối phương chủ động phát ra tiếng, nàng ta quả thực không có khả năng phát hiện được chút nào!
"Tần Quảng Vương, ta nghĩ kỹ rồi, ta bằng lòng gia nhập tổ chức các ngươi, trở thành thành viên vòng ngoài của các ngươi."
Trần Thi Nghiên vội vàng mở miệng nói.
"Cuối cùng cũng không ngu ngốc."
Dương Phóng nói với giọng bình thản, vươn người một cái, nói: "Tuy nhiên gia nhập chúng ta thì cũng phải lấy cho ngươi một cái danh hiêu, hay là gọi ngươi là Mặc Ngư đi, được không?"
"Mặc Ngư?"
Trần Thi Nghiên vẻ mặt cứng đờ.
Danh hiệu quỷ gì vậy!
Bên trong tổ chức Thiên Thần lấy tên đều tùy ý như vậy sao?
"Có thể đổi danh hiệu khác hay không?"
Nàng ta mở miệng nói.
"Đổi danh hiệu khác? Ngươi muốn danh hiệu gì?"
Dương Phóng nhíu mày, đánh giá Trần Thi Nghiên.
"Thanh Điểu được không?"
Hai mắt Trần Thi Nghiên sáng lên, mở miệng nói.
Thanh Điểu, trong thần thoại cổ đại của Long quốc, là Thần điểu của Dao Trì, ngụ ý một biểu tượng đẹp đẽ.
"Tùy ngươi vậy, Thanh Điểu thì Thanh Điểu."
Dương Phóng mở miệng nói.
Cái tên rác rưởi gì vậy.
Còn không bằng Mặc Ngư!
"Đúng rồi, ngoài ta ra, còn có người xuyên không nào cũng là thành viên vòng ngoài của chúng ta không?"
Trần Thi Nghiên đột nhiên hỏi.
"Có, có điều bây giờ còn chưa thể nói cho ngươi."
Dương Phóng nhàn nhạt nói, "Kho thóc trong thành bị đốt, mấy ngày nay sẽ khó khăn, ngươi tốt nhất là nên tích trữ nhiều lương thực, tránh cho vừa mới gia nhập chúng ta thì đã lập tức chết thảm."
Sau khi hắn nói xong thì chuẩn bị quay người rời đi.
"Tần Quảng Vương chờ một chút."
Trần Thi Nghiên mở miệng lần nữa, "Đám người tổ chức Kỵ Sĩ Mỹ quốc kia dường như tất cả đều đã chết rồi, chuyện này các ngươi có biết không?"
"Biết."
Dương Phóng trả lời một tiếng, "Chính bọn họ muốn chết, không trách được người khác, ngươi chỉ cần thành thành thật thật là sẽ không sao."
Xoát!
Thân thể nhoáng một cái, biến mất một lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận