Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 663: Đấm nát đầu số mười ba

Diệp Trần chậm rãi đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Dương Phóng, ánh mắt trở nên hờ hững một lần nữa.
"Người trẻ tuổi, ngươi quả thực rất mạnh, có điều, ngươi vẫn là quá tự tin, ta muốn giết ngươi thì chỉ cần một chiêu là được!"
Dương Phóng nhướng mày.
Còn có bí kỹ?
Bỗng nhiên, hắn sinh ra cảm ứng, không nghĩ ngợi chút nào, đột nhiên quay đầu.
Hai thiết quyền kinh khủng lập lòe lôi quang, trực tiếp hung hăng đấm về phía khu vực sau lưng.
Ầm! Ầm!
Hai bóng người cực kỳ nhanh chóng giống như tia chớp, ánh sáng lóe lên, nhanh chóng lao tới, trực tiếp một trái một phải, hung hăng tấn công về phía Dương Phóng.
Tiếng nổ kinh khủng khiếp phát ra, gió mạnh quét sạch, toàn bộ mặt đất bắt đầu cấp tốc nổ tung một lần nữa.
Thân thể Dương Phóng lập tức không chịu nổi liên tục lùi về phía sau khoảng chừng ba bốn bước, một đôi ánh mắt chớp động liếc nhìn về phía phương hướng sau lưng.
Thực lực thật là mạnh!
Gần như tương xứng với lão quỷ trên người Diệp Trần!
Chỉ thấy hai bóng người quỷ dị trên người mặc huyền bào màu đen, lập tức bị lực lượng của hắn làm cho lật ngược ra đằng sau, vững vàng rơi vào nơi xa, một đôi ánh mắt nhìn tới để lộ ra từng vẻ kỳ dị.
Trên mặt hai bóng người này đều đeo một tấm mặt nạ màu trắng không mặt mũi.
Trên mặt nạ dùng chữ viết màu đỏ viết ra hai số thật to.
Bên trái viết là mười ba.
Bên phải viết là mười lăm.
"Diệp Trần huynh đệ, chúng ta không có tới muộn đi."
Bóng người trên mặt nạ viết số mười ba kia đột nhiên mở miệng cười nói, một đôi ánh mắt quét về phía Diệp Trần.
"Thập Tam huynh, các ngươi đã tới rồi, thực sự là quá tốt."
Trên mặt 'Diệp Trần' lập tức lộ ra nụ cười tươi, vô cùng vui vẻ, nói: "Vừa hay ta gặp chuyện khó giải quyết một chút ở chỗ này, nếu như các ngươi còn chưa đến, chỉ sợ ta thật phải bỏ ra một số thủ đoạn."
"Ha ha ha, Diệp Trần huynh đệ thực sự quá khiêm nhường, thủ đoạn của ngươi, người khác không biết, lão Thập Tam ta thế nhưng là rất rõ ràng."
Bóng người mang theo mặt nạ số mười ba cười ha ha nói.
Sau đó một đôi mắt của hắn liếc nhìn về phía Dương Phóng, lộ ra từng vẻ từng vẻ quỷ dị, cười nói: "Xem bộ trang phục trên người của các hạ dường như có hơi quen thuộc, chắc là người trước đây không lâu đã giết chết Hoắc Thiên Đình phải không?"
"Ừm? Các ngươi quen biết với Hoắc Thiên Đình sao?"
Dương Phóng nhìn chăm chú lên hai bóng người thần bí đeo mặt nạ trước mặt, mở miệng hỏi.
"Đương nhiên quen biết, hắn là một thành viên vòng ngoài của tổ chức chúng ta, sắp trở thành thành viên chính thức, ban đầu vốn là đề mục mà số một chuẩn bị cho chúng ta, nhưng đáng tiếc lại bị các hạ làm hỏng, khoản nợ này, chúng ta nói cái gì cũng phải tính toán a?"
Số mười ba nở nụ cười.
Dương Phóng lập tức phản ứng lại, nói: "Các ngươi là đến từ Cửu U sao?"
"Không sai, xem ra các hạ biết tới chúng ta, có điều, giết chết Hoắc Thiên Đình lại đắc tội với Diệp Trần huynh đệ, ha ha, hôm nay ngươi cũng đừng có hòng rời khỏi nơi này."
Số mười ba tiếp tục cười nói.
"Đắc tội Cửu U, chỉ có một con đường chết!"
Số mười lăm bên cạnh lạnh lùng nói.
"Hai vị huynh đệ, thực lực của người này không yếu, bộ giáp bên ngoài là được tạo thành từ Cửu U Thiên Ma kim, còn xin các ngươi giữ hắn một lúc, để ta tự mình giết chết người này."
Đột nhiên, Diệp Trần mở miệng nói.
"Dễ nói, dễ nói!"
Số mười ba cực kỳ tự tin, một mặt mỉm cười.
Sắc mặt Diệp Trần lập tức nghiêm lại, hai tay kết ấn, trên người ánh sáng trắng thần thánh cuộn trào, bắt đầu nhanh chóng ấp ủ sát chiêu.
Số mười ba, số mười lăm nhìn chằm chằm vào Dương Phóng, chợt cười to một tiếng, cấp tốc lao vọt về phía Dương Phóng một lần nữa, trên dưới toàn thân khí thế mãnh liệt, nổ vang ầm ầm, thanh thế kinh người.
Trên mặt Dương Phóng lập tức lộ ra nụ cười nồng đậm.
"Thú vị, là cái ảo giác gì khiến các ngươi cho rằng, thực lực của ta chỉ có như thế?"
Giọng nói của hắn vang lên.
Ầm ầm!
Trên cơ sở vốn có, khí tức trên người lại tăng vọt một lần nữa, giống như núi lửa phun trào.
Côn Bằng Tam biến!
Huyền âm Long trảo!
Một cỗ khí tức khủng bố khó có thể tưởng tượng nổi trong nháy mắt bộc phát ra từ trên người Dương Phóng, giống như một con Thái Cổ Bạo Long, đột nhiên sống lại vậy, mơ hồ mang theo một loại rồng ngâm kinh thiên.
Ngay sau đó bộ giáp trên người cũng đang tỏa ra những tia ánh sáng đen, rung động ầm ầm, toàn bộ thân hình giống như bành trướng thêm một vòng nữa, một đôi ánh mắt giống như biến thành quái vật khổng lồ.
Sưu!
Thân hình Dương Phóng trong lúc đó điên cuồng lao tới, toàn bộ mặt đất đang nhanh chóng nổ tung, đếm không hết đá vụn bay múa đầy trời.
So với trước đó nhanh không biết bao nhiêu.
Cùng lúc đó, Lôi âm đáng sợ cũng đột nhiên phát ra, kinh thiên động địa, khiếp tâm hồn người.
"Rống!"
Số mười ba và số mười lăm đang điên cuồng lao tới cùng lúc biến sắc.
Nhưng lúc này muốn trốn tránh không thể nghi ngờ là đã chậm rồi.
Bởi vì Lôi âm nhiếp hồn sớm đã rót vào đầu của hai người.
Ầm!
Một tiếng nổ vang, huyết nhục nổ tung, xương cốt bay múa.
Một bộ thi thể không đầu dẫn đầu hung hăng bay ngược về phía sau lưng, máu tươi từ trong cổ của hắn giống như không cần tiền đang phọt bắn tung tóe ra ngoài, làm cho màn đêm quỷ dị hơn.
Bộ thi thể này chính là của số mười ba!
Bị một trảo (móng vuốt) của Dương Phóng đấm nát đầu, chết không thể chết lại!
Số mười ba ở bên cạnh bị máu tươi nhuộm đầy khuôn mặt, máu tươi nóng hổi kích thích thần kinh của hắn, cuối cùng khiến sắc mặt hắn lập tức giật mình, trong nháy mắt khôi phục lại sự tỉnh táo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận