Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 272: Ta muốn giết ngươi!

Hai tên cao thủ của Bạch Nguyệt lâu, một trước một sau, trong tay cầm trường kiếm vây quanh lấy Dương Phóng, sau đó lao ra ngoài không nói một lời, nhanh chóng lao về phía thân thể của Dương Phóng.
Dương Phóng cảm thấy ớn lạnh trong lòng, âm trầm xuống.
"Ta đã nói rồi, ta không có quan hệ gì với hắn a!"
Sưu!
Thân thể hắn vặn vẹo một cái, thi triển âm Ảnh thân pháp, mông lung gióng như quỷ, nhanh đến yêu dị.
Mặc dù trong số cao thủ đồng cấp, thân pháp của Dương Phóng không tính là gì cả.
Nhưng đối mặt với cao thủ thấp hơn so với mình một cái cấp bậc, âm Ảnh thân pháp và Đạp Tuyết công đã đạt đến tình trạng viên mãn của hắn lại nhanh đến mức khó mà tin nổi.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn rơi xuống.
Dương Phương tránh được kiếm chiêu của người áo trắng, dùng lòng bàn tay phải đánh vào mặt đối phương, uy lực khủng bố của Bát phẩm trung kỳ bùng phát ra giống như một ngọn núi lửa nhỏ vậy.
Phốc!
Người áo trắng Thất phẩm đỉnh phong kia lập tức bay ngược ra đằng sau, khuôn mặt hóp lại, giống như một quả bóng bay, huyết nhục bay múa tứ tung, chết không thể chết lại.
Thân thể của hắn còn duy trì tư thế xuất kiếm.
Từ đầu tới cuối đều hoàn toàn không phản ứng kịp.
Lực lượng của hai người có thể nói là có một sự chênh lệch rất lớn.
"Ngươi!"
Một người áo trắng khác biến sắc, ngay lập tức dừng lại, quả thực không dám tin.
Bát phẩm?
Phong Dưỡng Hạo đang đi về phía Trịnh đại phu, thân thể cũng dừng lại, tròng mắt hơi co rụt lại nhìn về phía Dương Phóng, đầy vẻ kinh ngạc và sửng sốt, sau đó sắc mặt tối sầm, thân thể lập tức nhanh chóng lao thẳng về phía phương hướng của Dương Phóng.
"Nghĩ không ra còn ẩn giấu đi một cao thủ!"
Giọng nói của hắn âm trầm và cực kỳ đáng sợ.
Trịnh đại phu cách đó không xa cũng lộ vẻ kinh ngạc, khó có thể tin nổi.
Gia hỏa này!
Lại đập một phát chết luôn một tên sát thủ Thất phẩm của Bạch Nguyệt lâu?
Nhưng hắn phản ứng rất nhanh, vội vàng nhanh chóng đứng dậy, lảo đà lảo đảo nhanh chóng hướng phương xa chạy trốn.
Trong thâm tâm của hắn, vô cùng hy vọng rằng Phong Dưỡng Hạo và Dương Phóng có thể đồng quy vu tận.
Như vậy hắn mới xem như là hoàn toàn an toàn.
Sau khi Dương Phóng dùng một chưởng diệt đi một tên cao thủ của Bạch Nguyệt lâu, sắc mặt âm trầm, cũng làm theo y như vậy, âm Ảnh thân pháp phối hợp với Đạp Tuyết công, thân thể lao tới, lao thẳng về phía cao thủ thứ hai của Bạch Nguyệt lâu.
Tên cao thủ thứ hai của Bạch Nguyệt lâu một mặt hoảng sợ, nhanh chóng vội vàng né tránh, đồng thời vung trường kiếm quanh người, tạo thành phòng ngự nghiêm ngặt nhất.
Xung quanh bên người khắp nơi đều là kiếm quang sắc bén.
Tuy nhiên!
Ầm!
Nắm đấm của Dương Phóng đấm thẳng vào một bên thái dương của hắn, chiêu thức vừa xảo trá vừa quái dị, cực kỳ đột ngột, thân thể hắn bay ra ngoài ngay lập tức, thái dương hõm xuống, nhãn cầu nổ tung.
Cho đến lúc này!
Thân thể Phong Dưỡng Hạo mới đột nhiên lao tới với vẻ mặt âm trầm, lòng bàn tay phải trở nên trắng bệch, lập tức nặng nề vỗ về phía thân thể của Dương Phóng.
Người còn chưa tới một cơn ớn lạnh không thể diễn tả được đã nhanh chóng ập về phía Dương Phóng.
"Gục xuống cho ta!"
Phong Dưỡng Hạo quát một tiếng chói tai, lực chưởng nặng nề vỗ về phía phương hướng Dương Phóng.
"Cổn!"
Dương Phóng đột nhiên quát lớn, miệng quát Lôi âm.
Ầm!
Đầu óc Phong Dưỡng Hạo lập tức ầm ầm, đinh tai nhức óc, như thể ý thức trong khoảng thời gian ngắn rời khỏi thân thể, cả người nhẹ bẫng, giống như tứ chi xương cốt đều thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Sâu trong đáy lòng Phong Dưỡng Hạo hoảng hốt.
Không ổn!
Hắn vội vàng liều lĩnh dùng sức cắn về phía đầu lưỡi, đau đớn kịch liệt dọc theo thần kinh tràn thẳng vào đại não, lại để cho hắn được tỉnh táo lại lần nữa.
Nhưng cho dù thất thần chỉ là một giây thôi, đối với hắn mà nói, cũng là chuyện cực kỳ đáng sợ.
Phốc phốc phốc phốc phốc!
Kim châm tẩm độc đếm không hết nhanh chóng bắn vào trên người Phong Dưỡng Hạo.
Sắc mặt Phong Dưỡng Hạo lộ vẻ kinh sợ, gần như vừa mới khôi phục lại ý thức thì điên cuồng vận chuyển chân khí, hai tay vội vàng vỗ một cách điên cuồng, nhanh chóng vỗ những mũi kim tẩm độc bay ra ngoài.
Nhưng cho dù là vậy thì cánh tay, bắp đùi của hắn vẫn bị mấy cây kim châm tẩm độc bắn trúng.
Hắn là người trong nghề dùng độc, chẳng mấy chốc đã phát hiện cánh tay và bắp đùi của mình cảm thấy khó chịu.
"Ta muốn giết ngươi!"
Hắn phát ra tiếng gào thét.
Gần như ở khi vừa mới tránh được kim châm tẩm độc của Dương Phóng, từng đợt phấn độc, khí độc đã được hắn ném ra một cách nhanh chóng, ném về phía Dương Phóng.
Hắn chính là Đại Độc sư mà tổ chức đã vất vả bồi dưỡng ra.
Hôm nay lại gặp phải chất kịch độc từ chỗ của người khác?
Quả thực để hắn phải tức cười.
Hôm nay hắn nhất định phải để tên đáng chết này nếm thử cái gì mới gọi là kịch độc.
Dương Phóng trốn tránh nhanh chóng, nín thở và khép lỗ chân lông lại, nhanh chóng lui lại về phía sau, đồng thời nhấc một thanh trường kiếm trên mặt đất lên.
Phong Dưỡng Hạo nhanh chóng đuổi theo, thân hình bất định, nhanh như tia chớp, đồng thời bàn tay hắn thao tác liên hoàn.
Từng đợt phấn độc và khói độc vẫn như cũ liên tục không ngừng được ném về phía Dương Phóng.
Bỗng nhiên, thần sắc Phong Dưỡng Hạo thay đổi lớn.
Bởi vì hắn phát hiện bên phía Dương Phóng lại cũng đang không ngừng phóng thích khói độc.
"Túy Hồn hương?"
Hắn quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Người trước mắt này thế mà thả Túy Hồn hương ra?
Phong Dưỡng Hạo giống như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, trong lòng kinh hãi, hét lên một tiếng và nhanh chóng lao về phía Dương Phóng một lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận