Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 494: Tả - Hữu hộ pháp của tổ chức Tà Đạo

Một bóng người cao lớn, chạy từ đằng xa đến, thân thể tung mình nhảy vút lướt qua, tốc độ cực nhanh, mỗi một lần lao ra đều giống như dịch chuyển tức thời vậy, xuất hiện cách đó mấy chục mét, sau mấy cái chớp mắt, rốt cục xuất hiện ở bên ngoài thị trấn.
Ánh mắt Dương Phóng lãnh đạm, sắc mặt như đao, trên mặt sớm đã thay đổi thành mặt nạ của Tần Thiên Liệt, một thân quần áo thổi phần phật, khí tức mãnh liệt, lặng lẽ nhìn thị trấn trước mắt.
Sau đó bước về phía trước và đi về phía địa điểm đã thỏa thuận với các trưởng lão của Thanh Long hội.
Trước một trang viên không lớn.
Một đám trưởng lão Thanh Long hội ẩn nấp ở xung quanh, nhanh chóng nhận ra dấu vết của Dương Phóng, lập tức nhanh chóng lướt tới.
"Hội trưởng!"
"Bái kiến Hội trưởng!"
Một đám trưởng lão thành thành thật thật khom người mở miệng.
Ánh mắt Dương Phóng đảo qua, lãnh đạm mà vô tình, giống như lưỡi đao, làm cho da đầu mỗi người đều phải tê dại, toàn thân đau nhức không nói nên lời, nhẹ giọng hỏi: "Lữ Bưu còn chưa trở về sao?"
"Thưa Hội trưởng, còn chưa về."
Một tên trưởng lão trả lời.
Trước đó sau khi hỏa thiêu tổng bộ Thần Vũ tông, Lữ Bưu được Dương Phóng đưa đi theo cùng chạy tới Lạc Nhật chi sâm.
Giờ phút này chưa có mệnh lệnh của Dương Phóng, hắn vẫn như cũ lặng lẽ chờ đợi ở bên ngoài Lạc Nhật chi sâm.
"Ngày mai một người đi gọi hắn trở về."
Dương Phóng mở miêng, nói: "Mấy ngày qua trong trấn có người tới không?"
"Ngoại trừ một đám đệ tử Liệt Diễm bang ra thì cũng không có người khác, tuy nhiên đám đệ tử Liệt Diễm báng kia ở một ngày rồi cũng rời đi!"
Một trưởng lão Thanh Long hội nói.
"Vậy là được."
Dương Phóng gật đầu, nói: "Đi thôi, đưa ta đến địa điểm các ngươi đã chỉ định xem!"
"Vâng, Hội trưởng!"
Một đám trưởng lão trưởng lão lập tức thận trọng dẫn đường.
Chuyện cho tới bây giờ, bọn họ đã suy đoán ra được thân phận chân chính của Dương Phóng.
Bởi vì cái đêm hỏa thiêu Thần Vũ tông đó, Dương Phóng thế mà lấy Đạo đồ ra ...
Mấy người trưởng lão bọn họ, ai cũng biết, Đạo đồ là bị một tên cao thủ tổ chức Thiên Thần chiếm lấy ...
Hiện tại không cần nghĩ cũng biết, người trước mắt này tuyệt đối là cao thủ thần bí của tổ chức Thiên Thần!
"Hội trưởng, ngay ở phía trước, khu vực phía trước chính là nơi cất giấu Thần chủng mà chúng ta đã chỉ định ra."
Một vị trưởng lão giơ ngón tay lên, chỉ về phương hướng đằng trước.
Ánh mắt Dương Phóng nhìn lại.
Chỉ thấy khu vực phía trước tất cả được đánh dấu đặc thù bằng vôi trắng bởi trưởng lão Thanh Long hội.
Các vòng tròn màu trắng được sơn trên mỗi nơi ở.
Về phần người dân sống ở bên trong, đều không ngoại lệ, sớm đã được bọn họ đuổi ra ngoài.
Dương Phóng lập tức lấy Đạo đồ ra, cầm vào trong tay, đi về phía phương hướng phía trước, dựa theo phương pháp ở Tổng Binh phủ lần trước, bắt đầu lặng lẽ cảm ứng.
Lạch cạch, lạch cạch. . .
Từng tiếng bước chân rất nhỏ truyền tới.
Tất cả trưởng lão sau lưng đều ngừng thở, cũng không dám thở mạnh chút nào.
Sợ quấy rầy đến Dương Phóng.
Mặc dù bọn họ không biết Dương Phóng đến cùng là dùng phương pháp gì, nhưng vào thời khắc thế này vẫn là cố gắng giảm phát ra tiếng động thì tốt hơn.
Theo Dương Phóng bước qua từng bước một.
Các công trình kiến trúc khắp nơi lần lượt được hắn đi qua.
Đột nhiên!
Dương Phóng dừng bước chân lại, hai viên Thần chủng trong cơ thể cuối cùng cũng truyền đến phản ứng nhỏ bé.
Không chỉ có như vậy, Đạo đồ trong tay cũng bắt đầu xuy xuy rung động, bắt đầu phát nhiệt.
"Ở chỗ này?"
Hai mắt Dương Phóng lóe lên, nhìn về phía viện tử trước mặt.
Ngay vào lúc hắn chuẩn bị cất bước đi tới, đột nhiên sầm mặt lại, trong nháy mắt thu hồi Đạo đồ, đột nhiên quay đầu, ánh mắt lạnh lùng.
A!
Một tràng tiếng kêu thảm đột nhiên truyền ra.
Phanh phanh phanh!
Liên tiếp ba bốn tên đẹ tử Thanh Long hội lập tức bay nhào ra ngoài, thân thể bị người đánh thành mềm oặt, sau lưng lõm vào, huyết nhục vỡ vụn, hung hăng rơi đập vào nơi xa, bỏ mạng chết thảm.
Một đám trưởng lão thay đổi sắc mặt, tất cả đều nhanh chóng quay đầu.
"Người nào?"
"Cút ra đây!"
Bọn họ mở miệng quát lớn, tức giận trong lòng.
Lại có người làm loạn trên đầu bọn họ.
"He he he he ..."
Đột nhiên, một tràng tiếng người nhẹ nhàng vang lên.
Một nữ tử dáng người xinh đẹp ăn mặc hở hang, trên người mặc quần áo màu đỏ, làn da trắng nõn, chậm rãi từ một góc bên cạnh đi ra, nhìn về phía đám người Thanh Long hội.
"Hội trưởng Thanh Long hội, còn nhớ đến nô gia?"
Nữ tử cười hì hì một tiếng.
Dương Phóng nhướng mày nhìn chăm chú lên nữ tử yêu diễm, trong đầu thế nhưng cũng không có bất kỳ ấn tượng nào.
"Hội trưởng, nàng ta là Lưu Ngọc - Tả Hộ pháp của tổ chức Tà Đạo!"
Một tên trưởng lão bên cạnh sắc mặt dao động, lấy một loại phương thức truyền âm quỷ dị nói.
"Một người khác đâu? Một người khác còn chưa ra?"
Dương Phóng nói với giọng điệu đạm mạc, nhìn về phía một cái phương hướng khác.
Ba ba ba!
Từng tiếng vỗ tay truyền ra.
Kèm theo một giọng nói nặng nề như tiếng chuông, nói: "Không hổ là Hội trưởng Thanh Long hội, quả nhiên có thực lực cường đại!"
Chỉ thấy một bóng người với thân hình vạm vỡ với phần thân trên để trần, cao chừng hai mét mốt hai mét hai chậm rãi từ một bên đi tới, làn da màu cổ đồng của hắn lóe lên ánh sáng kim loại, trên người có những hình xăm đen không rõ tên.
Cả người giống như một cây cột tháp sắt nặng nề.
Trần ngập khí tức đáng sợ.
"Long Khang - Hữu Hộ pháp của tổ chức Tà Đạo."
Vẻ mặt tên trưởng lão kia không thể không trắng bệch, truyền âm lần nữa, "Hội trưởng, Tả - Hữu Hộ pháp thực lực cao thâm, ở trong tổ chức Tà Đạo hẳn là chỉ kém hai đại Chủ tế!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận