Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 256: Không khống chế được hắn?

Bên trong phương thuốc của Trình đại phu, tỷ lệ thúc đẩy lưu thông máu, giải độc và tẩm bổ gần như là 1:1:1.
Dương Phóng trước đó là giải độc trước rồi mới tẩm bổ ...
Tuy nhiên hắn suy nghĩ một lát, vẫn là không có đi lên vạch ra sai lầm của Trình đại phu.
Vừa mới đi tới một cái hoàn cảnh mới, hắn không muốn bản thân mình đột nhiên lại gây thù chuốc oán ...
Dương Phóng lập tức trở nên bận rộn.
. . .
"Người kia là ai, mới tới sao, nhanh tới đây giúp một tay!"
Cách đó không xa, một lão giả với mái tóc bạc trắng quát lớn một tiếng, rồi vẫy tay về phía Dương Phóng.
"Được rồi, ta tới đây."
Dương Phóng nhanh chóng chạy tới.
"Đối với người bị Tà Linh gây thương tích, loại phương thức xử lý này là không đúng, ngươi phải cắt thịt thối của bọn họ đi, sau đó hút sạch máu độc ra, nào có thể vừa tới đã bó thuốc, đây là lão lang băm nào bảo ngươi làm như thế?"
Lão giả tóc trắng tức giận quát.
". . ."
Dương Phóng im lặng.
"Trịnh đại phu, ngươi đây là có ý gì?"
Trình đại phu giận tím mặt, từ rất xa đã nghe thấy được tiếng quát mắng của lão giả tóc trắng, tức giận quát, "Đơn thuốc của lão phu đã trả qua nhiều mặt luận chứng, tất cả mọi người cảm thấy không có sai sót, ngươi bây giờ làm gì mà lại chỉ vào hòa thượng mắng đồ đầu trọc, ngươi có lời gì muốn nói thì đi thẳng tới chỗ ta!"
"Đến chỗ ngươi?"
Lão giả tóc trắng nở ra nụ cười lạnh, không cho Trình đại phu một chút thể diện nào, nói: "Lang băm mà thôi, một kẻ là lang băm thì cả một đám người tất cả cũng đều là lang băm, loại cách chữa này của các ngươi xem như có thể chữa khỏi thì người cũng sẽ phế bỏ đi rồi!"
"Trịnh đại phu, hôm nay ngươi phải nói rõ ràng ra với ta!"
Trình đại phu tức giận nói.
"Nói rõ ràng thì nói rõ ràng ..."
Hai người lập tức cãi vã nhau ở chỗ này tới mặt đỏ tía tai.
Dương Phóng âm thầm líu lưỡi, thức thời rời khỏi nơi này và tiếp tục làm việc.
Quả nhiên!
Không có nơi nào cho sự yên bình ở trên thế giới này.
Xem như ở trong nội bộ Hắc Long quân cũng tồn tại nhiều mâu thuẫn.
Hoàn cảnh bên trong Hồi Xuân đường lại ầm ĩ cả lên, âm thanh đinh tai nhức óc như cái chợ.
Cũng may hôm nay không gặp phải bất kỳ cao thủ phía trên nào xuống tới tuần tra.
Trong lúc đó, Dương Phóng một mực khóa lỗ chân lông lại, khóa lại tinh khí, bề ngoài trông không khác gì đại phu bình thường, cho dù là ai cũng không thể nghĩ tới, hắn lại có được cảnh giới Bát phẩm.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh.
Dương Phóng bị tiếng ồn làm cho nhức đầu, và rời khỏi nơi đây.
Những đại phu khác cũng thi nhau lắc đầu, đều đi trở về chỗ ở của mình.
Những người không muốn trở về thì tất cả đều ở lại bên trong Hồi Xuân đường.
"Móa nó, cứ tiếp tục như vậy, không bị ầm ĩ chết thì cũng bị phiền chết."
Dương Phóng bị quấy rầy, khó chịu vì chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Hai tên đại phu vì đấu võ mồm, hôm nay thế nhưng là sai khiến hắn rất nhiều lần.
Về tới trong nhà, Dương Phóng nhân lúc thời gian còn sớm, bắt đầu tắm thuốc một lần nữa.
"Đúng rồi, hôm nay đã là ngày thứ 45, còn chưa có dấu hiệu xuyên không trở về, chẳng lẽ thời gian lại tiếp tục kéo dài sao?"
Hắn ngâm mình ở trong thùng gỗ to, vận chuyển Huyền Vũ chân công.
. . .
Bóng đêm buông xuống.
Tối hôm nay lại không có yên ắng vắng lặng giống như hôm trước.
Tiếng bước chân thường xuyên vang lên ở xung quanh.
Từng đội từng đội ngũ kết hợp giữa Hắc Long quân và các môn phái lớn đang chính thức tuần tra vào ban đêm.
Sự uy hiếp tới từ Tà Mẫu khiến cho bọn họ đứng ngồi không yên.
Vì phòng ngừa đối phương tiếp tục tích trữ âm lực, bọn họ đành phải bắt đầu cùng nhau tuần tra.
Giờ phút này.
Ở một chỗ tháp cổ bảy tầng hoang vắng.
Dưới ánh trăng đêm, nó đứng cao sừng sững, chuông ở các góc tháp kêu leng keng leng keng.
Một bóng người từ đằng xa xẹt qua, giống như tàn ảnh, dùng tốc độ cực kỳ kinh người bay về phía đỉnh tháp cổ, sưu sưu rung động, gió lớn gào thét, lộn nhào một cái, vững vàng đáp xuống đỉnh tháp.
Trên đỉnh tháp bảy tầng.
Một bóng người thần bí toàn thân mặc đồ màu đen sớm đã chờ đợi từ lâu.
"Ngươi đã đến!"
Bóng người thần bí khẽ cười nói.
"Ngươi thật đúng là mạo hiểm, còn chưa tích lũy gom góp đầy đủ âm lực đã dám ra tay tập kích Bạch Lạc thành, thiếu chút nữa phá hỏng chuyện lớn bên trên!"
Bóng người mới tới nói với giọng điệu lãnh đạm, vừa đáp xuống thì đã mở miệng nói.
"Ta cũng không muốn, chỉ là kế hoạch đã bị bại lộ, cho nên không thể không tiến hành sớm."
Bóng người thần bí kia nói.
"Kế hoạch bị bại lộ sao? Có người phản bội ngươi sao?"
Bóng người mới tới cau mày lại, nói: "Nhưng hình như cũng không phải mới đúng, ở dưới sự khống chế của Tà Mẫu, không có bất kỳ kẻ nào phản loạn!"
"Không, ngươi nói sai."
Bóng người thần bí Hứa Như Thiên khẽ lắc đầu, nói: "Người kia vừa ở lúc Tà Mẫu khống chế thì lại khôi phục thần chí, hoắc là nói, Tà Mẫu không khống chế được hắn."
"Không khống chế được hắn?"
Bóng người mới tới cảm thấy giật mình, nói: "Chuyện này không có khả năng!"
"Sự thật đúng là như vậy."
Hứa Như Thiên bất đắc dĩ mà nói, "Lúc đó ta phát hiện sự khác thường của hắn, để cho người của ta nhốt hắn lại, chuẩn bị nghiên cứu hắn một chút, đáng tiếc về sau đồng bạn của hắn tới tìm nên mới phát hiện ra bí mật của chúng ta, lúc này ta mới không thể không sớm khởi động kế hoạch, tuy nhiên ngươi yên tâm, ta bây giờ đang ẩn náu rất tốt, Thượng Quan Vô Cực và các môn phái lớn đều không có khả năng phát hiện ra được ta, âm lực của Tà Mẫu vẫn còn đang trong quá trình tích lũy gom góp!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận