Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 344: Tối nay ngươi cảm thấy như thế nào?

"Tiêu sư điệt, nha đầu này ngươi tới xử lý đi!"
Sau khi Ngô trưởng lão thuận tay đập chết Hứa Quyền, hai tay chắp vào sau lưng, giọng điệu bình tĩnh.
Trần quản sự bên cạnh thì giống như cười mà không phải cười nhìn về phía Dương Phóng.
"Sư điệt, đêm nay ngươi thế nhưng là có diễm phúc."
Hắn đánh giá Dương Phóng, trong tay âm thầm tụ lực mà nói.
Đây cũng là thủ đoạn bọn họ kiểm tra lòng người!
Nếu như Dương Phóng thức thời, tự nhiên sẽ dựa theo lời sai khiến của bọn họ tới làm, như vậy thì tất cả mọi người đều vui vẻ.
Còn nếu như Dương Phóng từ chối!
Vậy sáng sớm ngày mai sẽ không bao giờ có người nào nhìn thấy hắn nữa.
"Van cầu các ngươi, buông tha cho Thanh Dao ... buông tha cho nàng ta ... nàng ta vẫn còn nhỏ ..."
Một nữ tử lớn tuổi ở bên cạnh, vẻ mặt thống khổ mở miệng cầu xin tha.
Thiếu nữ đằng trước thì run lẩy bẩy, vô cùng hoảng sợ.
Dương Phóng vẻ mặt trầm mặc, không động đậy.
"Làm sao? Tiêu sư điệt không phải là mềm lòng rồi chứ?"
Trần quản sự nhướng mày, giọng điệu lãnh đạm đi về phía Dương Phóng.
Dương Phóng không do dự nữa, cất bước đi tới, đi về phía thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi.
Khắp khuôn mặt thiếu nữ là vẻ hoảng sợ, trên mặt đất cố gắng giãy giụa, bò về phía bên trong góc, trong miệng thì cầu xin tha thứ, "Tha ta, không được ... không được a ... van cầu các ngươi ..."
Dương Phóng đi thẳng tới gần thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, cúi ngừi xuống, một đôi mắt nhìn về phía đối phương.
"Ngươi ... ác tặc, ta liều mạng với ngươi!"
Mấy người khác bên cạnh chống đỡ thương thế, nghiến răng nghiến lợi, nhanh chóng đánh về phía phương hướng Dương Phóng.
Phanh phanh phanh!
Dương Phóng thuận tay vung chưởng, nhìn cũng không thèm nhìn, gần như một chưởng một người đánh cho tất cả bọn họ đều phun ra máu, thân thể bay ngược va vào bên trong góc, chết không thể chết lại.
"Tam tỷ, Phúc bá ..."
Thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi hoảng sợ mở miệng la lên, nhìn vào Dương Phóng giống như nhìn phải ác ma vậy: "Ngươi ... ngươi giết Nhị tỷ, giết Phúc bá ... ngươi ... ngươi xấu, ngươi là người rất xấu ..."
"Tiêu sư điệt, nhanh nhanh đi!"
Trần quản sự nói với giọng nói khàn khàn, tiếp tục thúc giục.
Cờ rốp!
Vừa dứt lời, bàn tay Dương Phóng vươn ra như tia chớp, vặn một cái vặn gãy cổ thiếu nữ, thuận tay ném ở bên cạnh.
Thân thể của hắn đứng lên lần nữa, quay người trở lại, sắc mặt lãnh đạm.
"Ngô trưởng lão thật có lỗi, huyền công tại hạ tu luyện cần cấm dục, hiện tại còn chưa cách nào phá giải!"
"Cấm dục?"
Trần quản sự nhướng mày, đánh giá Dương Phóng.
Ngô trưởng lão cũng nhìn thật sâu về phía Dương Phóng, nói: "Thôi được, đã cần cấm dục thì tự nhiên không thể làm loạn, có điều, chuyện đêm nay, chắc hẳn Tiêu sư điệt sẽ không truyền ra ngoài chứ? Dù sao thuyền lớn Hứa gia này có tới phần lớn người đều là chết ở trong tay ngươi!"
Dương Phóng trong lòng trầm xuống, lập tức trầm mặc gật đầu.
Sau đó, bọn họ bắt đầu lục soát trong khoang thuyền.
Chiếc thuyền lớn này của Hứa gia trước đây không lâu vừa đúng ra ngoài bán đấu giá, các loại thương phẩm bên trong trên cơ bản đã bán sạch toàn bộ, hiện tại gần như cả thuyền đều là vàng bạc.
Ngô trưởng lão lập tức phân phó mọi người nhấc đồ vật bên trong nhấc đi tới chiếc thuyền lớn trước đó.
Mà vào lúc này!
Phía trên boong tàu vẫn như cũ không ngừng truyền đến tiếng kim loại va chạm nghe đinh đinh đương đương.
Hai tên cao thủ Thập phẩm còn đang ra sức chiến đấu kịch liệt, hai mắt đỏ lên, hung hãn không sợ chết, đã có hơn mười tên đệ tử của Thần Vũ tông bị bọn họ giết chết.
Trần quản sự thì vẻ mặt âm trầm, cũng không nhìn nổi nữa.
Sưu!
Ầm ầm!
Thân thể của hắn như Súc Địa Thành thốn, trong nháy mắt xuất hiện ở đằng sau lưng một tên cao thủ Thập phẩm, vỗ ra một chưởng, lập tức đánh cho đối phương tới phọt ra máu tươi, chân khí lan ra, phía sau lưng lõm vào, hung hăng lao người về phía trước, rơi vào trnog nước, bỏ mạng chết thảm.
"Lão Bàng!"
Tên cao thủ Thập phẩm còn lại cực kỳ bi thương, mở miệng hét lớn.
Hắn vung trường kiếm lên, vội vàng ngăn cản uy hiếp đến từ đám người Hoàng Sinh.
Nhưng cũng tiếc cuối cùng song quyền khó địch bốn tay, ở sau khi giết chết thêm hai tên cao thủ của Thần Vũ tông thì vẫn là bị trường kiếm của Hoàng Sinh lập tức đâm xuyên qua tim, phún ra máu tươi.
"Các ngươi ... chết không yên lành ... có người ... sẽ ... sẽ báo thù cho chúng ta ..."
Tên cao thủ Thập phẩm kia mở miệng khó khăn nói ra.
Ầm!
Hoàng Sinh rút trường kiếm ra, mặt không biểu tình, trực tiếp đá ra một cước đá cao thủ Thập phẩm kia rơi vào trong nước sông.
"Hành động đêm nay xem như thuận lợi, mang tất cả thi thể của người mình đi, còn lại một mồi lửa đốt đi đi."
Ngô trưởng lão đi thẳng về phía trước, mở miệng nói.
Mọi người thi nhau gật đầu, nhanh chóng quét sạch chiến trường.
Sao đó lập tức ném một mồi lửa về con thuyền lớn trước mắt đã tẩm dầu.
"Tiêu sư đệ, tối nay ngươi cảm thấy như thế nào?"
Trên mặt sông.
Gió sông thổi tới thật thoải mái.
Hoàng Sinh đã lấy xuống miếng vải đen buộc trên mặt, trên mặt giống như cười mà không phải cười nhìn về phía Dương Phóng, nói: "Mấy nữ tử trên đó không biết ngươi có được hưởng thụ không? Một người trong đó tuy tuổi nhỏ nhưng lại là một tấm thân xử nữ a?"
"Hoàng sư huynh, trên bến tàu ngươi thường xuyên làm loại chuyện này sao?"
Dương Phóng bình tĩnh hỏi thăm.
"Cũng không phải thường xuyên, có thể cách khoảng thời gian mỗi nửa tháng thì sẽ có một lần."
Hoàng Sinh giọng điệu bình đạm:
"Ngươi cũng biết, trên sông Đông Giang có rất nhiều thủy tặc, thường xuyên có thuyền lớn đi qua gặp phải cảnh bị cướp, xem như chúng ta không động thủ thì cũng chỉ tiện nghi cho những Thủy tắc khác, đã những Thủy tặc khác có thể cướp được, vậy tại sao chúng ta không thể cướp, huống hồ ta trước đó đã nói, chỉ dựa vào số tiền hiếu kính mỗi tháng của mỗi thế lực lớn thì căn bản không cam đoan đủ bạc để cho chúng ta tu hành, trong đó có một nửa còn phải đưa vào tông môn, cái này khiến cho tài nguyên trong tay chúng ta càng ít, cho nên chỉ có thể động chút chỗ khác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận