Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 779 - Người nào dám can đảm động thủ!



Chương 779 - Người nào dám can đảm động thủ!




"Chuyện có thể làm được hay không đều không phải dựa vào bọn họ, mục đích tập trung bọn họ lại chỉ là vì để cho Kình Thiên vực trở nên loạn hơn mà thôi."
Viên Cương mỉm cười.
"Hừ, ngươi làm cái gì cũng có vẻ tự tin, nhưng lần đối phó với Cửu U trước đó ngươi lại để cho người thiết giáp đó chạy mất, thật không biết nên nói cái gì với ngươi."
Người đàn ông mặc áo bào vàng kim hừ lạnh nói.
"Yên tâm, mấy ngày nay ta đã liên hệ với bên phía Bắc vực một lần nữa, bên phía Bắc vực đang điều tra người đồng hương của vị thiết giáp kia, hiện tại đã có một số manh mối, thậm chí còn có một số thu hoạch không tưởng tượng nổi."
Người đàn ông mựac áo tím trên mặt lộ ra vẻ tự tin mỉm cười.
"Thu hoạch không tưởng tượng nổi?"
Đại hán mặc áo bào vàng kim nhíu mày hỏi.
"Hiện tại còn chưa thể nói, tóm lại ta đã thông tri Thần cung, đến lúc đó sẽ cho ngươi kinh ngạc, ngươi chỉ cần chờ người thiết giáp tới cửa chịu chết là được."
Người đàn ông mặc áo bào tím nói với giọng bình tĩnh.
"Hắn sẽ chủ động tới chịu chết sao?"
Người đàn ông vạm vỡ mặc áo bào vàng kim hỏi.
"Đó là tự nhiên, ta bảo hắn chết thì hắn phải chết."
Khóe miệng người đàn ông áo bào tím hơi nhếch lên, nụ cười rất nhạt.
"Hừ, hy vọng những gì ngươi nói là thật."
Người đàn ông vạm vỡ mặc áo bào vàng kim nói với giọng lạnh lùng.
···
Bên ngoài thuyền lớn.
Những chòm sao lấp lánh.
Dòng sông tuyệt đẹp.
Dương Phóng vừa mới rời đi không lâu, đột nhiên bước chân dừng lại, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía chiếc thuyền lớn một lần nữa, cau mày lại, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
"Làm sao? Ngươi không cam tâm rời đi sao?"
Số một giống như cười mà không phải cười: "Suy cho cùng lần trước triều đình vây công Cửu U là có cái bóng của Thương Khung Thần cung bọn họ, sau đó ngươi lại bị Thương Khung Thần cung truy sát, nguy hiểm tính mạng nhưng còn sống, sao có thể cam tâm? Ngay cả ta cũng không cam tâm!"
Tâm huyết mấy chục năm của hắn lại bị hủy chỉ trong một đêm, há có thể cam tâm?
"Ừm? Ngươi cũng muốn động thủ?"
Dương Phóng nhìn về phía số một.
"Đúng vậy, tuy nhiên trong thuyền còn có một tên trưởng lão Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê còn chưa lộ diện, ta đi ngăn cản tên trưởng lão đó, ngươi có thể biện pháp có thể giải quyết hai người còn lại không?"
Số một nói với giọng điện bình tĩnh.
"Yên tâm, dễ như trở bàn tay."
Dương Phóng nói với giọng điệu lạnh lùng.
Không nghĩ tới trong thuyền thế mà còn ẩn giấu cao thủ!
"Vậy là được rồi, việc này không nên chậm trễ, giải quyết sớm một chút đi."
Số một mở miệng bình tĩnh, lấy ra huyền bào màu đen và mặt nạ, bắt đầu thay đổi, nói: "Giết chết bọn họ, tự nhiên sẽ có cao thủ khác của Thần cung tới quản việc này, sẽ không làm chậm trễ việc tiêu diệt Lục Phiến môn."
Dương Phóng lập tức gật đầu, cũng bắt đầu lấy Huyền bào màu đen và mặt nạ ra.
···
Không bao lâu.
Thân thể số một lướt nhanh như chớp, xông lên thuyền một lần nữa, vỗ ra một chưởng.
Bên trong thuyền lớn lập tức truyền đến một tiếng quát lớn.
"Làm càn! Người nào dám can đảm động thủ!"
Ầm ầm!
Ngay sau đó, một luồng ánh sáng tím đáng sợ từ bên trong thuyền lớn lao ra, lập tức lao thẳng về phía số một.
Sau khi số một tung ra một chiêu thì lập tức xoay người rời đi, dẫn theo trưởng lão Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê này điên cuồng lao về nơi xa.
Trưởng lão Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê kia tròng mắt co rụt lại, khí tức tăng vọt, quán lớn: "Là ngươi, Chu Uyên, ngươi chạy đi đâu!"
Ầm!
Thân ảnh của hắn lao ra cực nhanh, đuổi theo về phía số một, dọc đường đi sóng nước ngập trời, bị khí tức của hắn chấn cho văng tung tóe khắp nơi.
Trong gian phòng.
Người đàn ông áo bào tím và người đàn ông vạm vỡ áo bào vàng kim đang nói chuyện, đột nhiên cảm nhận được động tĩnh, nhướng mày, vội vàng chạy ra khỏi phòng lao về phía phương hướng boong tàu, chuẩn bị xem xét.
Nhưng ngay khi bọn họ vừa mới lao ra ngoài hành lang, đột nhiên thay đổi sắc mặt, thân thể đột nhiên dừng lại.
Trên boong tàu.
Một bóng người thân thể đen nhánh, thân thể cao lớn vạm vỡ, trên dưới toàn thân được bao phủ bởi gai ngược, đứng sững sờ ở đây chẳng biết từ lúc nào.
Trên dưới toàn thân mặc thiết giáp dữ tợn, phi phong màu đỏ tươi sau lưng không gió mà bay.
Một đôi mắt giống như tia chớp đỏ ngòm.
"Là ngươi, người thiết giáp!"
Viên Cương kinh ngạc mở miệng.
Sưu!
Ầm ầm!
Dương Phóng giống như Súc Địa Thành Thốn, lập tức xông tới, nhanh đến khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng, một quyền nện vào phía mi tâm của Viên Cương, ở vào thời điểm Viên Cương muốn phản ứng lại, đập nát đầu hắn ngay lập tức, bịch một tiếng, máu thịt bay tung tóe, vô cùng thê thảm.
Thi thể không đầu lập tức hung hăng bay ngược ra đằng sau.
Giống như đến chết cũng không dám tin tưởng, chính mình thế mà cứ thế mà chết như vậy.
Người đàn ông vạm vỡ mặc áo bào vàng kim trợn trừng mắt, quả thực khó có thể tin, sau đó lông tơ trên dưới toàn thân lập tức dựng đứng lên.
Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê!
Người thiết giáp này đột phá đến Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê?
···
Bóng đêm đen nhánh.
Tất cả đều yên tĩnh.
Từng cỗ thi thể thảm không nỡ nhìn nằm la liệt khắp boong tàu.
Không cần biết là Viên Cương hay là người đàn ông vạm vỡ mặc áo bào vàng kim, tất cả đều bỏ mạng chết thảm.
Nhưng điểm khác biệt chính là trên người người đàn ông vạm vỡ mặc áo bào vàng kim dường như cũng không có vết thương trí mạng, chỉ có tay chân bị bẻ gãy, vẻ mặt ngốc trệ, ánh mắt vô hồn.
Giống như thể linh hồn của hắn bị người lấy đi vậy.
P/S: Ta thích nào ... 8



Bạn cần đăng nhập để bình luận