Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 258: Đạo đồ!

Trần Thi Nghiên nghiến răng một lần nữa, mở miệng nói: "Muốn xem bí tịch, không ngại trở về xem là được rồi, tin tưởng lấy năng lực của bằng hữu, xem như phát hiện là giả thì cũng có thể tới tìm chúng ta bất cứ lúc nào đi."
Dương Phóng ngừng mở bí tịch, thu hồi bí tịch, nói: "Trước đó ta đã nói, ta không cách nào cam đoan chắc chắn có thể tìm được giúp các ngươi, nhưng các ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ dốc hết sức, các ngươi trở về đi!"
"Bằng hữu xin chờ một chút!"
Trình Thiên Dã vội vàng mở miệng, "Chúng ta làm như thế nào để biết ngươi có tìm được Nhậm đội trưởng hay không?"
"Sau khi tìm được hắn, ta tự nhiên sẽ đi liên hệ với ngươi!"
Thân hình Dương Phóng dừng lại, lạnh giọng nói.
Thân hình hắn lóe lên, tiến vào khu rừng nơi xa, biến mất không thấy gì nữa.
"Đúng thật là ngông cuồng!"
Khuôn mặt của Trần Thi Nghiên trở nên xanh mét vì tức giận.
Đối mặt với nhân viên quốc gia, thế mà lại có cái loại thái độ này!
Nhỡ đâu đối phương ăn không bí tịch, bọn họ chẳng phải là không có bất kỳ biện pháp nào sao.
Loại người này quá mức đáng sợ.
Nếu như nàng ta thực sự tìm thấy hắn trong thế giới hiện thực, nàng ta chắc chắn sẽ không để cho đối phương có quả ngon để mà ăn.
"Được rồi Thi Nghiên, chúng ta trở về đi."
Trình Thiên Dã vẻ mặt phức tạp, ho khan vài tiếng thì bắt đầu xuống núi.
Chỉn cần tổ chức Thiên Thần hiện tại không tồn tại ác ý đối với bọn họ, như vậy thì xem như mục tiêu đã đạt thành.
. . .
"Tuyệt học của Cảm Ứng môn này khó trách lại có yêu cầu cực cao đối với thiên phú như vậy, rõ ràng đều là loại tinh thần?"
Dương Phóng vừa chạy vừa thầm nghĩ trong lòng.
Tâm pháp loại tinh thần!
Võ kỹ loại tinh thần!
Người bình thường muốn tu luyện thì trên cơ bản là không có khả năng.
Xem như người có thiên phú về võ học, lực lượng tinh thần cũng chưa chắc đã cao hơn người khác.
Hắn đột nhiên nghĩ đến nữ tử trước đây đã gặp được ở nơi định cư Hắc Thiết tụ kia.
Lúc đó nữ tử đó đứng ở cách rất xa đã cảm nhận được sự biến hóa tâm trạng của mình.
Này chắc là Thất Tình quyết đi ...
Sau khi luyện thành Thất Tình quyết, có thể cảm nhận được cảm xúc của người khác, niềm vui, sự tức giận, nỗi buồn, đau khổ và sợ hãi của người khác tất cả đều không cách nào giấu giếm được.
Xem như nói lão, nhìn cái là có thể nhìn thấu được.
"Thật kỳ quái!"
Dương Phóng sợ hãi thán phục.
Hắn không có lập tức trở về chỗ ở của mình mà là thu liễm giấu đi khí tức của mình, hòa vào trong màn đêm giống như tinh linh trong đêm tối, hướng về mấy cái khu vực mà hắn đã đánh dấu vào đêm qua.
Sau khi liên tiếp đi qua vài khu vực, dấu vết Trùng hương đều không có bị động vào một chút nào.
Ngay vào lúc Dương Phóng đang một đường tìm kiếm.
Đột nhiên!
Bước chân hắn dừng lại nhìn về phía khu vực thứ tư.
"Trùng hương nơi này từng bị động vào ..."
Hai mắt Dương Phóng tỏa sáng chớp động, quan sát bốn phương tám hướng.
Một lát sau.
Hắn giống như xác nhận được phương hướng, bàn chân giẫm mạnh, thân thể đột nhiên lao nhanh ra ngoài.
. . .
Thời gian sau nửa đêm.
Trong thành lại trở nên không yên tĩnh lần nữa.
Trong khu vực giếng cổ bị bỏ hoang, âm khi vô hình lan tràn ra ngoài, những đứa bé màu đen nhếch miệng ra nở ra nụ cười quái dị, trồi lên từ khu vực miệng giếng.
Sau đó, tay chân những đứa bé đó chạm đất, lập tức tăng tốc bò về phía bốn phương tám hướng.
Động tác của bọn chúng rõ ràng là càng nhanh càng nhẹ nhàng hơn so với trước đó.
Lúc bò lên vậy mà không có bất kỳ một tiếng động nào.
Xoát xoát xoát xoát.
Sau vài cái chớp mắt, hơn mười đứa bé tất cả đều không thấy đâu nữa.
Sâu trong đáy giếng.
Sớm đã được đào rỗng.
Bên dưới có một cái hang động rất lớn, cực kỳ rộng lớn.
Hứa Đức một mặt cảm khái, khẽ chạm vào một tấm da thú cổ xưa kỳ dị trong tay.
Bất kể như thế nào đi chăng nữa hắn cũng không nghĩ tới, chính người đệ đệ Hứa Như Thiên kia của mình, vậy mà lại có thể lấy được thứ này!
Đạo đồ!
Thứ này thế mà tồn tại tấm thứ hai?
Cách đây một thời gian, Bạch Lạc thành xuất hiện tin tức về Đạo đồ, bởi đò mà gây xôn xao dư luận.
Thế nhưng là người đệ đệ này của chính mình là lấy được từ đâu?
"Đúng rồi Hứa Huyền, trên đời này thật tồn tại loại đồ vật Truyền Tống trận này sao?"
Hứa Đức ôm lấy thái độ hoài nghi, hỏi ra một cái vấn đề.
"Thưa đại lão gia, chúa công nói tồn tại vậy chắc chắn là tồn tại."
Người trẻ tuổi bên cạnh nói.
"Nhưng chúng ta cần chế tạo Truyền Tống trận, chỉ sợ không có dễ dàng như vậy phải không?"
Hứa Đức hỏi.
"Đúng vậy, cần sử dụng nhân lực vật lực trong toàn thành mới được, còn cần có tín ngưỡng thêm vào, hơn nữa chúa công từng nói, chỉ có lực lượng của Tà Mẫu mới có thể kích hoạt được Truyền Tống trận."
Người trẻ tuổi nói.
"Thì ra là thế, vậy tên gia hỏa gọi là Nhậm Quân kia là như thế nào? Đã nghiên cứu ra được kết quả gì chưa?"
Hứa Đức hỏi.
"Thưa đại lão gia, trong đầu của Nhậm Quân có một loại lực lượng kỳ lạ, giống như không thuộc về phạm trù mà chúng ta biết, hơn nữa chúng ta cũng không biết nguồn gốc của lực lượng đó, có điều chúng ta vẫn còn đang trong quá trình nghiên cứu!"
Người trẻ tuổi nói.
"Lực lượng kỳ lạ?"
Hứa Đức cau mày thật chặt..
"Đúng vậy."
"Ừm, nghiên cứu xong thì nhớ cho ta biết kết quả!"
Hứa Đức trầm giọng nói.
"Vâng, đại lão gia!"
. . .
Bên trong hang động tối tăm và âm trầm.
Khí tức Nhậm Quân suy yếu, mí mắt hơi khép lại, lồng ngực không ngừng phập phồng.
Những ngày vừa qua hắn đang sống với một cuộc sống đơn giản không phải dành cho con người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận