Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 564: Đối đầu

Bức tượng màu đen ở trước ngực hắn thì phủ kín vết nứt, vừa mới rơi xuống thì phát ra tiếng kêu kinh hoảng, hoảng sợ vội vàng bỏ chạy về phía nơi xa.
Giáo chủ Nguyên Linh giáo sầm mặt lại, chăm chú nhìn chằm chằm vào bức tượng màu đen này, vẫn là không có đuổi theo.
Thứ nhất, giết chết Hiên Viên Thành, bản thân hắn đã bị trọng thương.
Thứ hai, Tà Mẫu quỷ dị khó lường, hầu như là bất tử, hắn cũng không có thủ đoạn tuyệt đối có thể giết chết đối phương.
"Khụ khụ ..."
Thân thể Giáo chủ Nguyên Linh giao lảo đảo, trong miệng ho ra máu, chống đỡ thân thể, hờ hững nói: "Ngô trưởng lão, đi mang Diêm Vương cốt ở phía trước tới."
"Vâng, Giáo chủ!"
Ngô trưởng lão máu me khắp người, cũng bị trọng thương, vội vàng đứng lên đi về phía trước.
Những người ở bên cạnh hắn thì nhanh chóng xông ra, bắt đầu kết liễu đám người Ngư nhân Kim giáp, Viện chủ Phá Quân viện và lão giả áo xám.
Chỉ có điều đám người Ngư nhân Kim giáo và Viện chủ Phá Quân viện hiển nhiên không muốn ngồi chờ chết.
Mặc dù bản thân bị trọng thương, nhưng vẫn dốc sức phản kháng.
Ánh mắt Giáo chủ Nguyên Linh giáo lạnh lùng nhìn về phía mọi người, sau đó vung kiếm gãy của Thần linh, trực tiếp bắt đầu tự mình xử lý.
Nơi xa.
Thân thể Ngô trưởng lão lướt dọc mà đi, cố nén trọng thương, một đường chạy về phía gian phòng đá trước đó, mỗi một bước lao ra, kinh mạch trong cơ thể đều mơ hộ bị đau.
Hiển nhiên thương thế không hề nhẹ!
Tuy nhiên!
Khi hắn vừa mới đến gần thì đột nhiên biến sắc, thân thể đột nhiên dừng lại, một mặt không thể nào tưởng tượng nổi, con mắt nhìn chằm chằm về phía trước.
Đây là ...
Chỉ thấy khu vực phía trước, tràn ngập máu tươi, phả ra mùi gay mũi.
Một bóng người màu đen vô cùng cao lớn và vạm vỡ đang đứng quay lưng về phía hắn, trong tay đang giơ cao một cái thi thể đầy máu lên, máu tươi từ trong thi thể không ngừng nhỏ xuống, phát ra âm thanh lộp bộp.
Nhìn vào khuôn mặt của bộ thi thể kia, rõ ràng chính là Viện chủ Kim Cương viện trước đó.
Không chỉ có như thế, ở dưới chân đột nhiên còn có thi thể của Viện chủ Vân Ưng viện, Viện chủ Thanh Thành viện trước đó.
Toàn bộ khu vực bên đó là một mảnh hoang tàn.
Vượt quá tưởng tượng.
Ngô trưởng lão quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.
Đây là người nào?
Người đàn ông mặc áo giáp cao lớn vạm vỡ chậm rãi xoay người, thuận tay ném thi thể trong tay đi, ánh mắt bình thản, nhìn về phía đối phương, nói: "Làm sao? Ngô trưởng lão nhanh như vậy đã không nhận ra ta rồi sao?"
"Ngươi ... Tần Thiên Liệt!"
Ngô trưởng lão mở miệng nghẹn ngào.
"Nói đúng."
Dương Phóng trả lời.
Sưu!
Ầm ầm!
Gần như một tàn ảnh lóe lên, Thị Huyết Phi phong được kích hoạt, Dương Phóng trong nháy mắt xuất hiện ở gần Ngô trưởng lão, một quyền nặng nề đã giáng thẳng vào mi tâm của Ngô trưởng lão.
Phịch một tiếng, xương cốt nổ tung, đỏ trắng bắn tung tóe rơi rụng.
Ở vào thời điểm vừa mới động thủ giải quyết Viện chủ Kim Cương viện và Viện chủ Thanh Thành viên, phong luật của hắn cũng đang một mực thi triển, cho nên âm thanh ở xa xa đã được hắn nghe được rõ ràng.
Cũng đủ để đánh giá ra phần lớn tính huống của khu vực chiến đấu bên đó.
Giáo chủ Nguyên Linh giáo đúng là nửa bước Thánh Linh!
···
Dương Phóng sắc mặt lạnh lùng, thuận tay lắc lắc vết máu trên nắm tay, thân hình vạm vỡ sải bước đi ra ngoài, bộ giáp màu đen nhánh trên người tỏa ra ánh sáng đen bóng lóng lánh dưới ánh nắng mặt trời.
Áo choàng màu đỏ tươi quét về phía sau, bay phấp phới, giống như là một tôn Ma Vương vô song, từng bước một đi về phía phương hướng nơi xa.
Cùng lúc đó!
Gần như ngay vào lúc hắn giết chết Ngô trưởng lão chỉ bằng một quyền.
Giáo chủ Nguyên Linh giáo đang động thủ loại bỏ những cao thủ còn lại, cũng trong nháy mắt sinh ra cảm ứng, đột nhiên quay đầu, hai mắt lãnh đạm nhìn về phía trước.
"Còn có cao thủ?"
Sau khi hắn dùng một kiếm đánh bay Ngư nhân Kim giáp ra, tay cầm kiếm gãy cất bước đi về khu vực phía trước.
Giờ khắc này, khí thế hai bên lập tức bắt đầu đổi hướng.
Người mặc dù còn chưa thực sự gặp mặt nhau.
Nhưng khí thế hai bên đã nhanh chóng va chạm vào với nhau, phát ra tiếng vang phù phù, cát bay đá bay, gió rít gào, giống như vừa xuất hiện một trận bão cát nhỏ.
Sau khi đi qua một đống đổ nát cao ngất.
Cuối cùng!
Dương Phóng và Giáo chủ Nguyên Linh giáo gặp mặt nhau lần nữa.
Hai bên ánh mắt chạm nhau, như tia chớp cùng đá lửa, giống như lập tức kích phát tia lửa dày đặc giữa không trung.
Ánh mắt Giáo chủ Nguyên Linh giáo trở nên âm trầm, một đôi mắt nhanh chóng rơi vào trên người Dương Phóng, sau đó lại nhìn về phía Thị Huyết Phi phong sau lưng Dương Phóng, trong lòng lãnh đạm, chỉ cảm thấy thân ảnh trước mắt này giống như vô cùng quen thuộc.
Trong đầu hắn hiện lên vô số bóng người theo tốc độ ánh sáng, đang tiến hành so sánh.
"Đừng đoán, là ta!"
Dương Phóng lạnh lùng nói.
"Tần Thiên liệt!"
Trong con ngươi Giáo chủ Nguyên Linh giáo bắn ra hai vệt sáng lạnh lẽo, gần như không thể tin được.
Tần Thiên Liệt vừa rồi bị người làm nhìn như trọng thương chí tử, thế mà một mực không có việc gì?
Hắn là đang cố tình làm ra vẻ?
"Sai!"
Dương Phóng nói với giọng điệu lạnh lùng, "Vừa là Tần Thiên Liệt, cũng là Tiêu Phóng - Tông chủ Thần Vũ tông!"
Khí tức trên người hắn cuộn trào mãnh liệt, áo choáng bay phần phật.
"Tiêu Phóng!"
Giáo chủ Nguyên Linh giáo hơi nheo mắt lại, gần như lập tức hiểu ra.
"Không nghĩ tới, không nghĩ tới Tiêu Phóng khuấy gió nổi mưa ở bên ngoài kia lại là ngươi Tần Thiên Liệt, ngươi đúng là đủ để bản tôn cảm thấy ngoài ý muốn."
Giáo chủ Nguyên Linh giáo nói với giọng lạnh lùng, khí tức trên người dần dần cuộn trào mãnh liệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận